Hoàng Trung khẽ gật đầu, trong lòng  bây giờ  còn nghi ngờ họ nữa, trái  vô thức  xuất hiện một suy nghĩ là họ đang  giúp  thì , thế nên  vì căm hận họ như  bây giờ  lẳng lặng  lời. Vì    , bản   của ngày  là  như thế nào.
Mọi  nhanh chóng tiến về phía  thì bất ngờ Tú Vi   im lặng,ánh mắt cô thoáng buồn  xa xăm trong ảo não. Thấy thái độ của Tú Vi khác thường ông Hoàng  phía  liền dừng bước. Ông khẽ nhíu đôi mày  cô hỏi
" Cháu  thế?
Tú Vi cúi đầu  ông, giọng cô  thấp 
"Dạ     ạ. Cháu đưa   đến đây thôi. Cháu còn trở  thành phố  việc ạ.
Nghe Tú Vi lên tiếng   lập tức dừng bước. Ông Hoàng tiếp lời
" Cháu ở  đợi chúng   về luôn. 
"Dạ thôi ạ. Theo cháu  ông 6 chữa bệnh   1 ngày là xong  ạ. Tuỳ tình trạng bệnh của   nữa. Cháu thì  thể để  cháu một .
Nói đoạn Tú Vi  buồn  tiếp
" Cháu về    xong việc về  nhé.
Hướng đôi mắt đen láy  khẽ long lanh cô  Hoàng Trung 
"Chúc  mau khỏe để đoàn tụ với gia đình .
Bà Hằng  cô   ngay lập tức 
" Vậy cháu lên xe  cô bảo tài xế chở về.
"Dạ  cần phiền   ạ. Cháu tự  bến bắt xe về   ạ.
" Không? Con  theo cô. Lên xe . Để con về như  cô chú áy náy lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/le-phi-cho-tinh-yeu/chuong-64.html.]
"Dạ   ạ. Con cảm ơn cô chú.
Tú Vi  lưng bước , trong lòng cô nặng trĩu . Hoàng Trung   cô chẳng  lời nào. Chỉ  ánh mắt thâm sâu dõi theo bóng lưng cô đầy lưu luyến.
Bất ngờ Tú Vi  , cô bắt gặp ánh mắt  đang  . Cô vô thức khẽ buông lời hỏi 
"Nếu  nhớ   chuyện,   tìm   nữa  ?
Dẫu  là sự mong đợi  chắc sẽ   hồi đáp và cô cũng  bản   chẳng xứng đáng với Hoàng Trung? Khi   về,  phận  cao sang gấp ngàn  đối với cô nhưng  hiểu  cô vẫn  hi vọng, hi vọng cái câu hỏi hôm  hôm nay hoán đổi  là cô hỏi  sẽ cho cô một câu trả lời thật thỏa đáng.
Thế nhưng trái với sự mong chờ của Tú Vi, Hoàng Trung chỉ lạnh lùng  bước  thẳng.
Cô  đó lòng đau tê tái, khẽ nở một nụ  lạnh ngắt, cô rơi lệ nặng nề bước  trong xe…
Bà Hằng  im  thái độ của cả hai bà đoán thằng con trai bà hành động thế thôi nhưng rõ ràng bà  Hoàng Trung  thương Tú Vi . Thế nên khi cửa xe chuẩn  đóng , bà  kịp  tới  với Tú Vi mấy lời.
" Con cứ trở về . Khi Hoàng Trung nhớ  ! Nếu nó thật lòng thương con  hứa sẽ tác hợp cho hai đứa?
"Cô?
Tú Vi  bà đầy bất ngờ, cô  nghĩ với địa vị cao sang của bà bà   thể   những lời  như thế. Điều     cô  thể tin , cô cứ ngỡ  đang  nhầm vì từ lâu  những tiểu thuyết ngôn tình và cả những bộ phim tình cảm, những  giàu họ luôn phản đối con của họ lấy một cô gái nghèo. Thế nên dù lòng vốn  tình ý với Hoàng Trung nhưng Tú Vi cô vẫn  dám mong cầu gì cao sang cả.
Bà Hằng nở một nụ  hiền  Tú Vi,từ khi gặp Tú Vi bà  âm thầm cho  điều tra và   phận của cô rõ trong lòng bàn tay , nhưng với những   từng trải qua bất hạnh mới  đến thành công như ngày hôm nay thì bà tin Tú Vi là  , gia đình bà giàu  nên bà  cần chữ môn đăng hộ đối, cái bà cần là chân tình là một   thể bên cạnh chẳng màng cám dỗ yêu thương lo lắng cho con trai bà thật lòng mà thôi.
Đẩy cánh cửa đóng , bà Hằng kịp gửi cho cô mấy lời
" Chỉ cần con thật lòng yêu thằng Trung, cô hứa sẽ cho bọn con gặp . Chào con nhé.
Bánh xe từ từ lăn bánh, Những lời bà Hằng  len lỏi  trong lòng cô như dòng suối dịu mát. Cô   Hoàng Trung  thương cô  nhưng  mấy lời an ủi đó bản  cô  mãn nguyện  nhiều . Cô nhắm mắt tựa lưng  thành ghế,mông lung những suy nghĩ về tương lai phía , chẳng mong cần điều gì lớn lao cả, chỉ mong   cô yêu thương  trọn vẹn chữ bình an…
….