Cho đến khi thấy Tú Vi phớt lờ  và chuẩn  bước  khỏi cửa, Hoàng Trung mới nhanh chóng nắm vội bàn tay cô   cất cái giọng trầm ấm quen thuộc vang lên
" Tú Vi...em...tại  em  ở đây? Em    đang tìm em  …?
Lời   hết nhưng  ánh mắt lạnh lùng như  quen  của Tú Vi   Hoàng Trung   thể   hết những lời trong lòng  đang  , còn Tú Vi cô  xuống bàn tay đang nắm lấy tay ,tim cô khẽ đập lên mấy nhịp đau đớn, cô  ,  hỏi...cô chỉ thấy buồn lòng, đàn ông mà cô từng trông đợi,từng nhớ nhung mong ngày gặp  nhưng cuối cùng thì  thời gian một năm trôi qua  chẳng hề liên lạc hoặc đến tìm cô thì giờ đây gặp  cần chi   gọi tên cô  thiết như  chứ? Thay vì đừng tỏ  quen    sẽ  hơn  ? 
Nghĩ  Tú Vi liền dứt khoát rút tay   khỏi tay Hoàng Trung    trả lời như giữa cô và   hề quen 
" và   quen  ?
Hoàng Trung  cô đầy ngạc nhiên 
" Tú Vi em mất trí nhớ  ,  là Hoàng Trung đây?
Tú Vi  buồn trả lời
" ký ức của  từ lâu  quên  .   việc, chào ?
Tú Vi lạnh lùng bước  thẳng  ngoài, cánh cửa đóng  Hoàng Trung như chôn chân tại chỗ. Anh  chạy theo cô,  hỏi cô tại    nhận   nhưng lập tức lời  của vị bác sĩ  ngăn bước chân  .
" Cậu để cô   . Tâm trạng cô  đang   . Giờ    gì cũng   tâm trạng cô   hơn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/le-phi-cho-tinh-yeu/chuong-67.html.]
Hoàng Trung   liền  . Anh  tới chỗ bàn  việc của bác  hỏi gấp
"Cô   chuyện gì? Bác  thể  rõ cho cháu   ?
" Mẹ cô  mới  tai nạn  nghiêm trọng…
Rồi ông bác sĩ   cho Hoàng Trung  cả  tiền mà Tú Vi đang cần, vốn dĩ là một  bác sĩ ông   phép tiết lộ thông tin bệnh nhân,nhưng  thấy  cảnh  con cô ông  thể im lặng  khi mà ông  Hoàng Trung  đủ khả năng giúp cô. 
Nghe hết câu chuyện Hoàng Trung  thương   giận cô vì khi gặp  cô chẳng cho  cơ hội giải thích,   tỏ  quen   nhưng  cũng mừng vì trời  kịp xui khiến cho  gặp  cô trong tình cảnh , để   mà  giúp cho cô, san sẽ phần nào tổn thương mà cô  chịu đựng.
Nhanh chóng Hoàng Trung liền đề nghị với bác sĩ trao đổi về chi phí phẫu thuật của  Tú Vi, xin  điện thoại của cô từ bác sĩ, kiểm tra bệnh tình của  xong  liền rời khỏi bệnh viện.
Cũng trong lúc   khi bước  phòng bệnh của ,    đó hai mắt nhắm nghiền, cơ thể đầy rẫy những dây nhợ và  cả m.á.u Tú Vi chỉ  gục đầu xuống tay , cắn răng nấc lên từng tiếng nức nở. Cô thương   cô cả đời lo cho cô bây giờ   thế ,  cần cô nhưng cô bất lực , cô chẳng   thế nào để kiếm   tiền lớn đó để cứu ,càng nghĩ đến lòng cô càng tê tái.
Bất ngờ lúc  điện thoại cô rung lên  cuộc gọi đến, cô  thẳng dậy, đưa tay lau nước mắt xong mới lấy điện thoại .
Là một  lạ gọi đến, cô chần chừ đưa lên tai .
"Khách sạn Đông Tây phòng 101 nếu  cứu  thì 10h tối nay đến.
Người  thường  tình đầu luôn luôn là tình cảm khiến   nhớ đến và khắc sâu tận trong tim dù cho    trải qua bao nhiêu mối tình  chăng nữa thì mối tình đầu vẫn luôn khắc cốt ghi tâm đến suốt đời nhưng với Tú Vi mà  tình đầu với Việt Long đó là đoạn tình cảm mà cô  quên nhanh nhất, những quá khứ nhơ nhớp đầy đau khổ khiến cô chẳng bao giờ  nhớ , đối với cô bây giờ nếu như ai đó hỏi cô mối tình nào cô nhớ nhất cô sẽ  ngại trả lời với họ rằng đó là đoạn tình cảm mang theo trái tim khắc tên Hoàng Trung.
Tình cảm    mãnh liệt,cũng   là tình yêu, cũng chẳng ai ngỏ lời yêu với ai? Chỉ  chờ đợi và nỗi nhớ, nó da diết in hằn trong tim cô chẳng xóa nhòa, dù xa cách bao nhiêu năm  chăng nữa thì ngày gặp , trái tim cô vẫn kịch liệt rung động  .