Thế nên khi  bản  bệnh nặng chồng bà cũng  cho  cho con gái , vì sợ con gái lo lắng... càng ngày bà thấy ông càng suy yếu, Con gái   thấy về nên hôm nay bà mới dốc lòng trực tiếp lên tận đây để xem con gái sống thế nào, nhưng  khi gặp cô, linh cảm của bà cho bà  hình như con gái bà lấy chồng chắc chẳng sung sướng là mấy.
"Con cũng nhớ cha  lắm, con  về nhà lắm...nhưng mà…
Rồi cô bật  như đứa con nít, cô   bản   bao năm qua chịu đựng khổ nhục như thế  đáng   nữa khi mà cô nhu nhược đến mức cô hình như dần quên luôn gia đình  , hi sinh cả tuổi thanh xuân vì  khác mà quên  báo hiếu cho cha  …
Ting...ting
Bất chợt  tiếng còi xe  lớn, chiếc xe  màu đen quen thuộc của chồng cô đỗ  cửa nhà nhưng hình nhưng thấp thoáng bên trong đó là một  nào đấy lạ lắm. Thấy xe, cô và   vội vàng cúi xuống nhặt cái giỏ lên  tránh sang một bên, chiếc xe từ từ chạy  trong một cách  quen thuộc trong cái  đầy bất ngờ của cô,cô định  khi xe dừng  cô sẽ  tới hỏi xem là ai ? Tại   lái xe của chồng cô thì...
 lúc  phía trong nhà, cô thấy  chồng của  trong bộ đầm màu xanh đon   ,dường như bà   đó là ai ,  trong xe cũng  mới mở cửa bước xuống
"Hoàng Trung con về sớm thế,dì và  Long đang định sẽ  sân bay đón con đây .
" Dạ con  về đến là qua công ty lấy xe về đây.
"Ừ thôi con mới về   nhà rửa mặt cho mát  dì  thức ăn cho con ăn.
Hai  đó định  , chẳng thèm  đến  con cô một ,  cô thấy thông gia  vẻ khinh  nên tức lắm,bà  nhịn  liền lên tiếng
" Chị sui, chị  thấy  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/le-phi-cho-tinh-yeu/chuong-7.html.]
Bà Hoa dừng chân  , tên Trung  cũng  sang   con cô bằng ánh mắt phớt lờ  khẽ khom sát  tai bà Hoa  gì đó, chỉ thấy bà Hoa gật đầu  đó   lạnh lùng nâng bước  thẳng  luôn trong nhà.
Tú Vi từ nãy đến giờ  im lặng quan sát, sơ qua  đàn ông 
 vẻ ngoài lịch lãm và  trai lắm,  hơn cả chồng cô, mà hình như họ  mối quan hệ  gần thì , vì Long và    nét  giống , với   chồng cô cũng xưng hô với   bằng một tiếng dì,nhưng  ba năm nay cô ở đây    gì về họ nhỉ.
Những thắc mắc trong đầu cô   lời giải đáp thì   tiếng  chồng cô đáp  câu hỏi  nảy của  
" thấy chị chứ?nhưng  ,  lẻ chị bắt   mời mọc chị  nhà, dâng  nước tận họng chị mới   chị?
Mẹ cô mỉm  nhẹ trả lời thông gia
"   bắt chị   thế  thế nọ, nhưng theo phép lịch sự chị cũng  chào  một tiếng mới đúng đó chị sui, chị là dân thành phố học thức đầy  mà  chuyện đơn giản như thế mà chị còn  đợi bọn dân quê như  nhắc  chị?
"Bà….
Bà Hoa   cô  đến  liền tức giận đến độ nổi cả đom đóm mắt, bà  kịp  gì tiếp thì  cô  tiếp thêm một câu  nửa.
" lâu lâu  lên mà chị còn đối xử với  như thế,   bằng mặt  bằng lòng cũng ,  mấy câu dễ  xong   về cũng mát , ngày  chị cũng đem trầu cau xuống cưới con  chứ    cho  con  theo. Mà bỏ qua vụ đó  nhưng   ở đây chị còn như thế chắc ngày thường chị đối xử với con Vi còn tệ bạc lắm đúng  hả chị sui?
"Ừ  là  đó, mấy cái ngữ nhà quê như mấy  cần chi  lịch sự hả, cho bà lên   là may phước lắm , hơn nên tâm sự nhanh nhanh mà về, con Vi nó còn  trong lo công việc mà   cho bà  nếu thằng con trai của  lúc   c.h.ế.t lên c.h.ế.t xuống đòi lấy con Vi thì xin  nhà bà đừng  mơ mà bước qua  cánh cửa nhà  nữa bước đấy nhá.Mà bà nhắc  thì  cũng  luôn tại   đối xử với bà và con gái bà như thế, là  nguyên nhân đó bà Hà( Vi) . Là do  vỡ mộng về cái gia cảnh của bà đó.Cái dòng  nghèo  còn   dạy con,để nó ăn chơi trác táng đến nổi về đây 3 năm mà chẳng chửa đẻ gì    trả về cho nhà bà  là may phước  đấy.
"Chị...chị ăn  như  mà  ? Chị  ai   dạy hả chị   cho  xem nào, tưởng quý hóa thế nào ai ngờ chị giàu vật chất chứ nhân cách của chị nó thối tha quá  chị xui ?