Nói dứt lời Tú Vi liền nắm tay  cô bước  thẳng  ngoài, bỏ luôn cái giỏ xách trái cây mà   đem lên, bỏ luôn cả sắc mặt bàng hoàng khó tin của Long và sự tức giận hằn học của  chồng  cùng tiếng chửi rủa cô phía .  cô mặc kệ, cô mệt  giờ  chẳng  đôi co   gì  nữa.
Cô và  lang thang  dọc  đường, do lúc nãy cô ở trong nhà    mang dép nên giờ  nóng cả bàn chân,nhưng   cả, trong ba năm nay chịu đựng vô  lời sỉ nhục thì bây giờ    đau chút thể xác cũng chẳng đáng là gì với từng  năm vết thương khắc sâu trong lòng. Tự dưng một giọt nước mắt  khóe mi cô rơi xuống, cô đưa tay lau ,  cảm thấy buồn và bận lòng vì họ nữa, chỉ thấy  thất vọng khi Long  giữ  ,và xót xa cho  khi   quá muộn... thôi kệ thà là dứt khoát muộn còn hơn cả đời  buông , trong lòng cô giờ đây nhẹ nhõm nhiều hơn .
Bà Hà  bên cạnh,  thấy cô con gái nhỏ bé của bà đang thất thiểu bước  mà trong lòng bà buồn vô hạn, nhưng bà  lúc  con gái bà đang buồn, cần  im lặng nên bà cũng im luôn, chẳng hỏi cô điều gì cả,chỉ lặng lẽ  theo  lưng cô.
Đi đến trạm xe buýt gần đó,  cái nắng như  vỡ cả đầu,giờ đây cô mới chợt bừng tỉnh và thoát  khỏi cái suy nghĩ tiêu cực trong đầu , ngoái  đằng , thấy dáng  hiền còn ở phía xa, cô liền  ,đợi  cô  tới liền kéo bà và trong ghế chờ và 
"Mẹ  xuống đây nghỉ mát  , tý xe tới   con  bắt xe  bến.
Bà Hà ngó tới dãy ghế chờ,   đang  chật kín chỉ còn trống mỗi một chỗ,  thấy cô  chân  nảy giờ chắc nóng lắm nên liền xua tay
" Con  ,hai cái chân của con đỏ lên hết  ,  nghỉ  con.
"Thôi   , con    ?
" Thôi   đây  . Con …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/le-phi-cho-tinh-yeu/chuong-9.html.]
Bà Hà   hết câu, hai  con đang  nhường qua nhường  thì bỗng  từ đằng   một cụ già  tới    xuống ngay cái chỗ ghế đó, thế là hai  con cô      gượng,chờ đợi chuyến xe buýt tiếp theo  tới.
Trên đường từ bến xe buýt sang bến xe khách,   về đến quê nhà,  cô  chợp mắt  tý còn cô thì cứ  sang một bên đường, đôi mắt mở trân trân  dòng  bon chen đua  chạy nối dài...3 năm  lẻ, cũng chính con đường ,ngày vu quy cô hạnh phúc nhường nào, cứ nghĩ cuộc đời cha  cô khổ  nên ông trời thương xót bù đắp cho cô  một tấm chồng tử tế để mà cha  an lòng  lo lắng cho cuộc đời cô nữa,  thế mà trời cao dường như   thấu,  xuất giá  vẫn bạc bẽo  ...3 năm... ngắn cũng  dài, ngày hôm nay cô   về ở vạch xuất phát nhưng trong trái tim cô  chằng chịt  nhiều vết thương lòng, còn một điều nữa cô cũng canh cánh trong lòng là   khi về quê , đối diện với miệng đời cha  cô  sống    đây.
Xe cuối cùng cũng về đến bến quê nhà, cô và   xuống  lội bộ  con đường đê bé xíu,  đang trong mùa gặt lúa, thấy  con cô về,  thấy cô ăn mặc nhếch nhác liền xì xầm bàn tán, họ bỏ cả công việc cứ  đó   con cô  nguýt dài, chắc họ đoán  tình hình nên thái độ mới  như .
Cô   kết cục sẽ thế  nên cô  bất ngờ, chỉ  nép   mà cúi đầu bước thẳng. Ấy  nhưng  dừng  ở đó,  một chú từ  ruộng bước thẳng lên bờ chắn đường hỏi  cô
"Chị Hà với cháu Vi   về thế? Mà cháu Vi  bảo   chồng giàu lắm mà,    mấy năm nay về nhếch nhác dữ  chị?
Bà Hà  những lời đó,  là họ đang cạnh khóe con bà nên bà tức lắm,  sợ Vi  nó  buồn thế là bà liền cao ngạo  thẳng   hỏi mà trả lời
" Chú ba cũng  xen  chuyện  khác lắm hen, chú coi mà  công việc của   chú, sắp tối  đấy.
"Chị Hà  khéo lo, công việc  xong thì để mai  đúng  bà con, còn con của chị cháu nó lâu lâu  xa về, bọn  thấy thế nên hỏi thăm thôi mà chị?
"  đó(Một cô ở  ruộng  cất tiếng ,  mấy  khác cũng đồng thanh lên tiếng tiếp theo)
" thấy  ba   đúng đó chị Hà? Mà  chị Hà cứ lúng túng  trả lời  chị? Không khéo  là con Vi nó  chồng đuổi về .