Dung Yên đỏ mặt  hổ,  mà Giang Ngự Hàn thật sự chỉ đang giúp cô tắm rửa, mà còn  nghiêm túc.
 
Sau khi giúp cô mặc xong đồ ngủ,  bế cô  khỏi phòng tắm.
 
Đặt cô  ngay ngắn  giường,  còn cẩn thận đắp chăn cho cô.
 
Dung Yên mơ màng  lên trần nhà,  dám tin đây là Giang Ngự Hàn mà cô từng quen .
 
Rất nhanh, Giang Ngự Hàn  tắm xong và trở  phòng. Anh mặc một bộ đồ màu xanh lam thoải mái.
 
Dung Yên  quên rằng,  đây, Giang Thiếu hoặc là chỉ quấn một chiếc khăn tắm, hoặc thậm chí chẳng mặc gì khi ở trong phòng.
 
Không  thư phòng  việc,   xuống bên cạnh cô, cầm lấy cuốn sách mà cô   xong.
 
Cô  để sẵn dấu sách bên trong,  lật đến đúng trang cô đang  và khẽ nhíu mày.
 
“Mình đổi quyển khác   ?”
 
Dung Yên bật  thành tiếng. Trước khi ngủ, cô thích  tiểu thuyết ngôn tình.
 
Mà cuốn sách  đang cầm chính là loại "tiểu thuyết phu nhân nhỏ mang bầu bỏ trốn, tổng tài đuổi theo  ngừng."
 
Không thể để Giang Thiếu học  quá nhiều. Dung Yên nhanh chóng đổi sang một tập thơ văn,  thế cuốn sách trong tay .
 
Nhìn  khuôn mặt  đến mê  của Giang Thiếu, lắng  giọng  trầm ấm dễ chịu của . Chẳng mấy chốc, Dung Yên  ngủ say.
 
Không gặp ác mộng, cô ngủ liền một mạch đến tận 9 giờ sáng hôm .
 
Nhìn thấy    sofa, Dung Yên ngơ ngác hỏi:
 
“Sao  còn   ?”
 
“Hôm nay   đến công ty, em  thể ngủ thêm một chút nữa.”
 
Đã 9 giờ , hơn nữa tổng giám đốc Giang   , Dung Yên  dám ngủ thêm nữa.
 
 khi cô  đặt chân xuống đất, còn  kịp  dậy,   đến  mặt, bế cô lên.
 
Đến khi cô kịp định thần , cô  ở trong phòng tắm,   chiếc ghế bên cạnh bồn rửa mặt.
 
Nhìn bàn chải   chuẩn  sẵn kem đánh răng, cốc nước   đổ đầy, cùng chiếc khăn mặt  tay . Dung Yên cảm thấy như  đang mang thai thái tử.
 
Gãi gãi đầu, Dung Yên đỏ mặt :
 
“Không cần  thế , em chỉ mang thai, chứ   tàn phế .”
 
Giang Ngự Hàn: “...”
 
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Dung Yên cảm thấy áp lực vô cùng lớn.
 
Có lẽ vì A Chỉ  sinh con cho  nên Giang Ngự Hàn mới trân trọng đứa trẻ trong bụng cô đến .
 
Mọi sự từ chối đều vô ích. Anh giúp cô  đồ, thậm chí còn đeo cho cô một chiếc bịt mắt.
 
Anh thì thầm bên tai cô:
 
“Anh  chuẩn  một món quà cho em đó.”
 
Lúc , Dung Yên mới nhớ  hôm nay là kỷ niệm một năm ngày cưới của họ.
 
Cô cũng  chuẩn  một món quà cho , nhưng cô  định tặng.
 
Đã quyết định ly hôn , còn kỷ niệm ngày cưới  gì nữa.
 
Được bế lên, Dung Yên vòng tay ôm lấy cổ .
 
Dù   thấy gì, nhưng cô cảm nhận  họ đang  xuống lầu. Chẳng mấy chốc, cô  đặt  lên một chiếc ghế.
 
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Khi Giang Ngự Hàn tháo bịt mắt cho cô,  mặt cô là một bàn đồ ăn sáng trông ... kỳ quặc.
 
Không kìm , Dung Yên lao ngay  nhà vệ sinh, nôn khan một trận.
 
Giang Thiếu: “...”
 
Tổn thương  lớn, nhưng sỉ nhục thì đủ đầy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-12-ky-niem-mot-nam-ngay-cuoi.html.]
 
Khi cô   phòng ăn, bữa sáng  bàn   đổi  , trông  mắt vô cùng khác xa lúc nãy.
 
Dung Yên hiểu , món quà Giang Ngự Hàn chuẩn  cho cô chính là bữa sáng kỳ quặc ban nãy.
 
Tối qua,  giúp cô gội đầu, tắm rửa,  thơ văn. Sáng nay,  còn  bếp  đồ ăn. Với từng  cố gắng, cô   cảm động cũng khó.
 
Dung Yên chớp chớp mắt  :
 
“Mấy món    ?”
 
Quản gia vội tiến lên trả lời:
 
“Phu nhân yên tâm,   bảo  mang  vứt hết , sẽ  để phu nhân  thấy nữa.”
 
Gương mặt Giang Thiếu tối sầm :
 
“Quản gia,  cắt tỉa hoa cho . Nhớ đấy, tự tay ông  hết.”
 
“Vâng, Tam Thiếu.”
 
Quản gia cung kính rời khỏi phòng ăn.
 
Dung Yên mím môi, khóe miệng co giật vài . Quản gia  việc chăm chỉ như ,   gì  chứ.
 
“Ăn cháo nhé?”
 
Thấy sắc mặt   dịu  nhiều, Dung Yên nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay thon dài của .
 
Cô dịu dàng :
 
“Không   của  . Chỉ là bây giờ em  chịu  đồ ăn quá dầu mỡ. Hay là   cho em một bát mì rau xanh ?”
 
Giang Thiếu gật đầu,  dậy   bếp.
 
Khóe miệng  nhịn  mà khẽ cong lên, Dung Yên bước theo    bếp.
 
Lấy mì và rau xanh ,  suy nghĩ một lát  mới bắt đầu nấu.
 
Giang Thiếu mặc bộ đồ đen đơn giản, nhưng Dung Yên cảm thấy  nên đeo tạp dề thì hơn.
 
Cô cầm tạp dề,  tươi hỏi  đang đun nước:
 
“Để em giúp  buộc tạp dề nhé?”
 
Anh đáp  cô: “Không cần, em  ngoài chờ .”
 
“Không, em    nấu cơ.” Vừa , cô  giúp  đeo tạp dề.
 
Rồi cô vòng tay ôm lấy  từ phía , áp má  lưng .
 
Dung Yên  kiềm  mà đỏ hoe mắt.
 
Cô nghĩ, giá như cô  từng  thấy bức ảnh đó thì   bao.
 
Như , cô sẽ   rằng hạnh phúc  thực  là cô  đánh cắp.
 
“Em thế ,   phát huy  tài nghệ nấu ăn .” Giang Thiếu lúng túng .
 
“Vậy em  ngoài chờ.”
 
Cô thu tay ,   rời , lau nước mắt nơi khóe mi. Cô cố gắng tỏ  như   chuyện gì.
 
Không để cô chờ lâu,  mang  một bát mì rau xanh nghi ngút khói, đặt  mặt cô.
 
Dung Yên giơ hai ngón cái lên:
 
“Bát mì  trông hấp dẫn thật, em nhất định sẽ ăn hết.”
 
Cô    , đến cả nước dùng cũng  để  chút nào.
 
Có lẽ, bát mì rau xanh của Giang Thiếu  chỉ ấm bụng mà còn sưởi ấm trái tim.
 
Nếu ,  Dung Yên    với đôi mắt ươn ướt, mỉm  dịu dàng hỏi:
 
“Tên đầy đủ của A Chỉ là gì ?”