Anh  cô bằng ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cũng  chút ấm áp.
 
“Rõ ràng là em cố ý.”
 
“Xin … Em sẽ gọi Tiểu Bạch đến ngay.”
 
Dung Yên còn  kịp  dậy, bàn tay của Giang Ngự Hàn  phủ lên tay cô.
 
Ngay  đó,  lạnh lùng hỏi:
 
“Cậu  đến thì  thể trả lời câu hỏi   của  ?”
 
Dung Yên sững sờ trong giây lát,  mới kịp phản ứng  Giang Ngự Hàn đang hỏi chuyện gì.
 
Nhiệt độ  mặt cô tăng vọt, xác nhận tay   , vẫn  thể cử động, cô liền tắt chiếc đèn sáng nhất .
 
Vừa mới  xuống, cô   thấy giọng  trầm thấp của Giang Ngự Hàn.
 
“Em tự  cho  ,  để  tự ?”
 
Không  phiền đến Giang Ngự Bạch  giờ , Dung Yên chọn cách đầu tiên.
 
“Màu xanh lam.”
 
“Hửm? Tai   thể sai, mắt thấy mới thật.”
 
Dung Yên: “...”
 
Cô   cố gắng kiềm chế để  đ.ấ.m cho bệnh nhân nào đó một trận.
 
Một lát , Dung Yên nhắm mắt , cô mệt ,  thấy thì  phiền lòng.
 
Đột nhiên, cô mở to mắt, trừng thật lớn.
 
Quá đáng thật! Bàn tay của Giang Ngự Hàn  mà  lẻn  trong áo cô.
 
  , Dung Yên  dám mạnh tay gạt tay   như lúc nãy.
 
Cô nghiêng mặt, giọng  đầy cảnh cáo.
 
“Anh tự rút tay  .”
 
Anh  chỉ  rút tay, mà còn tiếp tục di chuyển lên .
 
“Giang Ngự Hàn…”
 
“Ồn quá.”
 
Dung Yên tức đến mức suýt nổ tung tại chỗ: “...”
 
Ngay khi cô  đặt tay lên tay , chuẩn  kéo  thì chợt  thấy giọng  trầm thấp, mang theo chút u ám của .
 
“Em chê  nên    chạm  em ?”
 
Mặt Dung Yên đỏ bừng, đầu óc trống rỗng.
 
Đến khi cô kịp phản ứng , tay   dễ dàng thoát khỏi sự kiềm chế của cô, còn thuận lợi “đến nơi cần đến”.
 
“Ừm, đúng là màu xanh lam, em  lừa .”
 
Dung Yên    phản ứng thế nào, chỉ cảm thấy mặt  nóng đến mức sắp bốc cháy, tim đập loạn nhịp như trống trận.
 
Giờ cô mới chậm rãi nhận    rơi  bẫy của Giang Ngự Hàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-57-da-coi-ra-roi.html.]
 
Trước , Giang Ngự Hàn ngang ngược bá đạo. Còn bây giờ,    cách tỏ  đáng thương để giành phần thắng.
 
Dung Yên cảm thấy xong đời , cô là  dễ mềm lòng nhất.
 
Nghiến răng nghiến lợi, cô cố gắng   vẻ dữ dằn.
 
“Giang Ngự Hàn,  tự rút tay  ngay, đừng để em động tay!”
 
 dường như anhchẳng hề  thấy lời cô, tay vẫn  rời . Thậm chí còn ghé sát  tai cô, hỏi bằng giọng trầm khàn.
 
“Khi chỉ  một , em sẽ  mặc nó khi ngủ đúng ?”
 
Không cần suy nghĩ, Dung Yên liền buột miệng đáp:
 
“Đương nhiên là …”
 
Nhận thức     gì, cô lập tức đưa tay che miệng.
 
Sao cô  bất cẩn   sự thật chứ!
 
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, cô liền cảm thấy một luồng khí lạnh bao trùm.
 
“Vậy là em mặc  chỉ để đề phòng  ?”
 
Nghe câu , Dung Yên nghĩ xem  cách nào để cứu vãn tình hình .
 
“Không  nghĩa là mặc định .”
 
Dung Yên cắn môi, giọng  khàn khàn.
 
“Em ngại.”
 
“Hửm?”
 
“Thật mà,  lừa .”
 
Anh nghiêm túc : “Chúng  là vợ chồng,  gì mà  ngại?”
 
“Em… em bảo thủ hơn.”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
 
“Ừm,  để  giúp em.”
 
Dung Yên: “...”
 
Cái hiểu lầm  cũng quá lớn ! Cô     ý  Giang Ngự Hàn giúp gì cả!
 
Bàn tay của   đặt lên lưng cô, bắt đầu tháo khuy áo.
 
Dung Yên nghĩ, tay của Giang Ngự Hàn mới  thể cử động, chắc chắn sẽ  tháo  .
 
 cô  thể  yên chờ đợi, liền đưa tay   để ngăn cản.
 
Thế nhưng, bàn tay của   khéo léo tránh khỏi sự ngăn cản của cô.
 
Điều đáng sợ hơn là ngón tay  đang cầm chặt lấy khuy áo!
 
Dung Yên cảm thấy khó thở.
 
Vốn dĩ cô  căng thẳng đến cực hạn, định mở miệng nhắc nhở  rằng cô sắp  siết nghẹt .
 
  đàn ông  chậm rãi   một bước.
 
“Đã cởi  .”