Liêu Trai Chí Dị: Huyện Lệnh Tại Chức - Chương 61: Tôn lão
Cập nhật lúc: 2025-10-19 08:21:28
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu đại nho mở lời, liền là một lão âm dương quái chuyên châm chọc tiểu tử. cũng cách nào khác, dù học trò nhà ai ngang ngược như . Bảo nó tu dưỡng thêm ba năm, nó chịu ở yên.
Nghĩ đến đây, Chu đại nho bắt đầu đại tử cũng mắt: “Đều do ngươi nuông chiều nó, bây giờ thả ngoài hoang dã đến mức . Nói là lánh bão, lão phu thấy, còn bằng giữ nó bên cạnh.”
Phó Thừa Sơ khẽ , nhưng trong lòng hiểu rõ. Lão gia tử ngoài miệng chê bai, nhưng trong lòng e rằng nhớ Diệc An : “Đã gây họa lớn gì. Mấy hôm , Dương còn thư khen Diệc An, tiêu diệt giặc cướp mưu lược. Bây giờ e rằng giặc cướp đủ cho tung hoành, nên mới cái .”
Chu đại nho tức đến đau ngực: “Nó thật sự chạy lên núi diệt phỉ ?”
“Ôi chao, Thầy còn ?” Phó Thừa Sơ giả vờ kinh ngạc.
“Lúc nó hứa với lão phu những gì? Tốt lắm, ngươi cứ đợi đấy. Lão phu sẽ thư ngay!” Cái khí thế đó, hùng hổ như thể mắng đến c.h.ế.t .
Phó Thừa Sơ mỉm , bưng chén bên cạnh nhấp một ngụm. Ở phủ Chu gia như ở nhà , y liền gọi đến tháo một hộp rau củ mang bếp: “Thủy tinh phía lau chùi cẩn thận, còn công dụng.”
Thực cần Phó Thừa Sơ nhắc nhở đặc biệt, hầu cũng dám mạnh tay với những tấm thủy tinh trong suốt đó. Tiểu thiếu gia quả thực quá kỳ lạ. Dùng tấm thủy tinh để đựng rau củ, còn nguyên vẹn gửi đến kinh thành, quả thực khiến nên lời.
Đến lúc ăn tối, Chu đại nho thấy một bàn rau chay, tức đến mức suýt chút nữa về thư phòng đại chiến ba ngàn chữ.
“Mang , mang ! Đợi khai xuân nam hạ, xem lão phu đ.á.n.h nó một trận!”
Phó Thừa Sơ rửa tay sạch sẽ, liền : “Thưa Thầy, với sức lực của Diệc An, Thầy đ.á.n.h nó, e rằng đau .”
“Ngươi nhắc đúng. Phải mang theo roi mây.”
Phó Thừa Sơ âm thầm lập công, đưa tay múc cho thầy một bát canh: “Rau củ mùa đông giá đắt, loại tươi mới như thế , chỉ thua vàng một bậc. Thầy dùng chút . Dù cũng là tấm lòng của Diệc An.”
Chu đại nho chỉ thích ăn thịt, ăn rau miễn cưỡng, nhưng vẫn nhận lấy bát canh nhỏ, từ tốn uống.
Hai thầy trò chung bàn, sự gian trá nơi quan trường. Phó Thị lang hiếm hoi cũng thư thái tâm trí, chỉ cảm thấy uất khí giữa lông mày cũng tan một chút.
“Hộ Bộ gần đây đang kiểm tra sổ sách. Có khó khăn gì ?”
Phó Thừa Sơ xuất từ công hầu, nhưng vì một lý do mà xa cách với cha ruột. Vụ kiểm tra sổ sách phủ công hầu , Chu đại nho cũng . Lão Hoàng đế những năm gần đây sức khỏe ngày càng kém, thủ đoạn cũng trở nên sắc bén hơn nhiều, e rằng là đang quét sạch chướng ngại và giàu quốc khố cho Tân Đế.
Thực , so với tiểu tử gây rắc rối, Chu đại nho lo lắng cho đại tử thông minh gần như yêu quái hơn.
“Vẫn , vẫn đối phó . Hơn nữa, Diệc An gửi đến một món đồ đúng lúc.” Phó Thừa Sơ lúc mới rõ ý định.
Chu đại nho cũng đoán : “Là tấm thủy tinh đó?”
“ . Diệc An ở Thang Khê xem sống khá . Rau củ chất lượng cực phẩm. Cùng với nó, còn một công thức chế tạo thủy tinh, so với đây, giảm chi phí đến gần trăm .”
Chu đại nho lập tức hiểu . Tiểu tử gửi đến là lối tắt thăng tiến cho đại tử. Thủy tinh giá cao, dâng hiến cho triều đình, nguồn thu chẳng sẽ nhập Bộ Hộ .
Chu đại nho mỉm , nhịn mắng: “Chẳng trách ngươi dung túng nó đến !”
Ai mà thích một đứa trẻ như thế chứ. Ngươi đối xử chân thành với nó, nó cũng báo đáp bằng một tấm lòng son như . Năm xưa Chu đại nho cũng vì lẽ đó mà nhận tiểu tử. Thiên phú là một mặt, nhưng phẩm cách quan trọng hơn.
Chu đại nho khẽ hừ một tiếng. Ông tuyển tử như lời đồn đại bên ngoài, chỉ nhận nhân tài đỗ đầu . Chẳng qua là ông ngẫu nhiên chỉ nhận nhân tài đỗ đầu thôi.
“Học trò .” Phó Thừa Sơ phủ nhận một cách nghiêm túc, nhưng thái độ thoải mái , rõ ràng là mặc kệ thầy giáo gì.
Chu đại nho dỗ dành vui vẻ, nhưng quên bức thư : “Bảo của ngươi gửi luôn đến Thang Khê. Còn những rau củ để . Ngày mai lão phu chuẩn thăm sư thúc của ngươi một chuyến, tìm mấy lão già đó đ.á.n.h cờ uống .”
Đêm tối nhanh chóng bao trùm. Phó Thừa Sơ ở qua đêm. Ra khỏi Chu phủ, y lên vầng trăng lạnh lẽo trời, thở một làn lạnh. Thời tiết ở kinh thành , quả thực càng ngày càng lạnh, chẳng trách Diệc An cũng ở .
Trình huyện lệnh ở Thang Khê hắt liên tục, lẳng lặng siết chặt áo đông . Hừ hừ, chắc chắn là sư chạy đến chỗ thầy giáo mách lẻo . Nghĩ đến thầy giáo tức giận nhảy dựng lên đ.á.n.h nhưng đ.á.n.h , Trình Diệc An nhịn toe toét.
Ai da, nghĩ như , thực chạy đến Thang Khê cũng khá vui.
“Đại nhân, ngươi đang tính kế ai đấy? Cười một cách gian xảo như .”
Trình huyện lệnh và ném một cuộn giấy qua: “Cá khô nhỏ còn bịt miệng ngươi!”
Quả nhiên ngoài dự đoán của Trình Diệc An, vài ngày , nhận thư mắng học trò của thầy giáo. Năm tờ giấy lớn, chữ bay lượn khiến Trình huyện lệnh bỗng rùng . Thầy giáo sẽ thực sự nam hạ mùa xuân chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lieu-trai-chi-di-huyen-lenh-tai-chuc/chuong-61-ton-lao.html.]
Tuy già đó sức khỏe khá , nhưng nha môn quỷ, yêu, thậm chí cả hóa yêu. Thầy giáo vô tư như A Tòng . Chuyện , e rằng... Khung cảnh quá , dám nghĩ tới.
Thế là Trình huyện lệnh giật , vội vàng cầm bút thư cho sư . Lời lẽ đó, đừng là chân thành đến mức nào. Bất kể là hiệp ước bất bình đẳng gì, chỉ cần thầy giáo đến Thang Khê, thì chuyện gì cũng dễ .
“Không ngờ ngươi trời sợ, đất sợ, sợ một ông già phàm nhân đến thăm ngươi?”
Trình Diệc An chống cằm phản bác: “Sư gia sai . Đây là sợ, mà là tôn trọng già yêu thương trẻ nhỏ.”
Hắc Sơn mấy ngày nay rõ ràng tâm trạng . Tin tức từ âm phủ truyền đến rõ ràng. Vì thời gian quá lớn, những âm sai đây đổi mấy lượt. Rốt cuộc là ai Hoài Nương đầu thai, quả thực khó tra. Tương tự, chùa Minh Tuyền năm xưa cũng khó tra kém.
Âm phủ một tài liệu về chùa Minh Tuyền ở dương gian, nhưng hầu hết chỉ giới thiệu nó xây dựng khi nào, do ai giám sát, và ai danh tiếng công đức . Còn những tăng lữ ghi đó, nhập luân hồi bao nhiêu , canh Mạnh Bà rửa sạch những ký ức đó từ lâu .
Đương nhiên, tra lâu như , hai chữ Khánh Hằng vẫn là do Liễu Tiên , tên thật còn , thậm chí còn sống cũng là một dấu hỏi. Trình Diệc An thể cảm nhận sự cấp bách của Hắc Lộc Lộc, nhưng những chuyện, vội vàng cũng .
“Lát nữa bản quan thăm hỏi ở Lãng Gia. Có cùng ? Bản quan ngươi , dân làng yêu thích.”
Nếu chỉ nửa câu đầu, Hắc Lộc Lộc lẽ sẽ , nhưng nghĩ đến những dân làng , y lập tức từ chối: “Không . Còn nhiều công vụ mà ngươi ném cho bản tọa.”
Trình đại nhân tự thấy , lập tức khoác áo choàng chuồn êm.
Lãng Gia cách huyện thành, cưỡi ngựa mất hơn nửa canh giờ. Bộ khoái đều tuần tra hết, trong nha môn chỉ còn Yến Xích Hà. Trình Diệc An liền rủ Yến đạo trưởng cùng.
Hai cưỡi ngựa nhanh, chẳng mấy chốc thấy bia đá của Lãng Gia.
Quan sát khí là kỹ năng cơ bản của tu đạo. Yến Xích Hà cảnh núi của Lãng Gia, khỏi khen ngợi: “Là một nơi , núi bao quanh nước, chút linh khí. Tuy bằng đại sơn nhạc, nhưng phúc trạch cho một làng, quá đủ .”
“Thật ?”
“Bần đạo lời hư vô. Dược liệu sản xuất ở đây hẳn là phẩm chất , nếu trồng rau củ cũng sẽ như .” Yến Xích Hà chỉ tay lên núi : “Nếu bần đạo đoán sai, ngọn núi nhất định một mắt suối. Dùng nước suối tưới, cho dù là d.ư.ợ.c liệu rau củ, tình trạng sinh trưởng nhất định sẽ cực kỳ .”
“Vị bộ khoái đại nhân tinh mắt thật. Dược liệu của Lãng Gia chúng , là đỉnh cao của cả Thang Khê đấy.” Lý Chính trong làng sớm huyện lệnh đại nhân hôm nay sẽ đến, sai cửa thôn canh chừng. Bây giờ thấy cưỡi ngựa đến, lập tức chạy đón. Vừa thấy Trình Diệc An liền quỳ xuống bái lạy. Trình Diệc An vội vàng kéo ông cụ dậy.
Mọi việc đó đơn giản hơn nhiều. Trình Diệc An sự tháp tùng của Lý Chính, tham quan nhà kính xây dựng xong. Lúc những nông dân nhận hạt giống đang xới đất ươm mầm.
Nghề nào chuyên nghề nấy. Trình Diệc An cũng chỉ tay năm ngón dạy trồng trọt. Tuy nhiên, vùng núi quả thực nhiều sỏi đá trong đất. Nếu thể nghiên cứu về đất màu và phân bón, lẽ sẽ hơn. Trình Diệc An cũng chỉ nghĩ , tham lam một lúc thành công lớn.
Sau khi ăn một bữa cơm đơn giản ở nhà Lý Chính, và tham quan một vòng ruộng thuốc, Trình Diệc An và Yến đạo trưởng rời .
Rời khỏi Lãng Gia, Trình Diệc An cũng vội về. Chàng chuẩn dọc đường xem xét những nơi khác, xem thể thực hiện chính sách giàu nào khác .
Tuy nhiên, mùa đông cảnh núi tiêu điều. Mặc dù Vụ Châu ở phía Nam, hiu quạnh như phương Bắc, nhưng chung bằng mùa xuân.
Trình Diệc An dạo gần nửa canh giờ, cảm thấy mệt mỏi.
“Làm phiền Yến đạo trưởng cùng. Chúng về thôi.”
Yến Xích Hà thấy mệt. Lúc ông nam bắc xông pha bắt quỷ diệt yêu, còn mệt mỏi hơn thế nhiều: “Đại nhân khách sáo quá. Bên một quán , Đại nhân khát nước ?”
“Ngươi bản quan còn thấy, quả thực chút khát.”
Hai liền cưỡi ngựa qua. còn xuống ngựa, thấy tiếng kêu của chủ quán: “Người , trộm! Mau bắt ! Bắt !”
Yến Xích Hà nhiệt tình, thấy lập tức phi ngựa qua. Chỉ thấy phía một thiếu niên gầy gò, mặt đầy vẻ hung dữ. Hắn ôm chặt thứ gì đó trong lòng, cho khác đến gần, như thể ai dám tiến lên, sẽ c.ắ.n c.h.ế.t đó.
đối với Yến đạo trưởng, thường xuyên cùng yêu quỷ, điều quả thực đáng sợ. Ông lập tức phi xuống ngựa, túm lấy cánh tay của thiếu niên. Thiếu niên vùng vẫy thoát, liền c.ắ.n .
Trình Diệc An đến , mới phát hiện thứ đứa trẻ ôm trong tay là vài cái bánh bao lớn nóng hổi. Vì quá nóng, nó đỏ vùng da trần tiếp xúc của đứa trẻ.
Hắn lúc mới để ý, thiếu niên mặc quá ít. nếu là ăn mày, chất liệu vải hàng rẻ tiền. Thật kỳ lạ vô cùng.
“Để mày ăn trộm! Để mày ăn trộm!”
Chủ quán vội vàng chạy đến, thấy là thằng nhóc , liền nhịn c.h.ử.i mắng: “Sao mày cứ nhè quán của tao mà trộm thế hả? Mày mà đến nữa, tao sẽ mách trai mày đấy! An Khả Khí, mày thấy !”
Mặt thiếu niên tức thì trở nên dữ tợn. Nếu thoát khỏi sự kiềm chế của Yến Xích Hà, lẽ lao đ.á.n.h : “Không gọi cái tên đó!”