Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người - Chương 230: Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người1911
Cập nhật lúc: 2025-12-19 03:23:47
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng nén những lời lẽ hỗn loạn thể biện bạch, hai tay nắm chặt ngực, ép trấn tĩnh mở lời.
“Không !”
Giọng của Thẩm Lệnh Nghi lớn nhưng mỗi một chữ đều rõ ràng:
“Đại nhân đối với ơn, tuy quyền thế, phận thấp hèn nhưng tuyệt đối sẽ chuyện ân đền oán trả là hạng tiểu nhân đê tiện. Ôn công... Tiểu hầu gia và chỉ là chỗ quen cũ, và từng bất cứ hành động vượt rào nào. Thực tế, cũng từng hỏi về chuyện của đại nhân, dù là vòng vo thăm dò cũng . Chuyện và nhiều nhất, chỉ là thư họa mà thôi.”
Mấy câu ngắn ngủi, Thẩm Lệnh Nghi cảm thấy sức lực như thể rút cạn.
Bởi vì nàng rõ, tranh đoạt quyền thế, nhiều thủ đoạn dơ bẩn hạ tác.
Nàng dám tự cam đoan sự trung thành của đối với Lục Yến Đình, nhưng dám đoán xem Ôn Cửu Khanh giở trò gì nàng.
Mà Chiêu Nguyên thì từ từ nhắm mắt , đó khẽ :
“Chạng vạng lúc và phò mã khỏi cung bao lâu, bên Hình bộ truyền đến tin tức. Thái t.ử hạ lệnh, đem Tam hoàng giam lỏng ở trong hẻm Song Tỉnh, khi nào Phụ hoàng tỉnh , khi đó mới đón về cung. Nếu như Phụ hoàng... thì Tam hoàng sẽ ở cái nơi tối tăm ánh mặt trời đó cho đến lúc già c.h.ế.t.”
Chiêu Nguyên ngẩng mắt Thẩm Lệnh Nghi, thần sắc ngưng trọng, khẩu khí bi thương:
“ ngươi , Tam hoàng hoàng tẩu mới t.h.a.i còn Phúc Trinh... nó còn đến mười lăm tuổi, Hoàng hậu động tâm tư để nó hòa ở Nam Cương.”
Trong phút chốc, Thẩm Lệnh Nghi chỉ cảm thấy như gì đó nghẹn ở cổ họng.
Trong đầu nàng chứa đầy ngàn vạn lời nhưng lời đến bên miệng một chữ cũng thể thốt .
“Ta , cung biến đến nước , thể đem tất cả lầm trong đó quy hết lên đầu một . Huống hồ tin Lục Yến Đình, mà coi trọng, nhất định sẽ lòng khác. sự đến nước , cục diện lúc và những gì chúng tưởng tượng ban đầu chênh lệch quá xa .”
“Công chúa gì?” Dù Chiêu Nguyên uyển chuyển đến , Thẩm Lệnh Nghi cũng hiểu ý tứ sâu xa của nàng .
Chiêu Nguyên mi mắt khẽ động, một lúc lâu mới bật : “Thảo nào luôn , ngươi trông thì yếu đuối mỏng manh nhưng thực một trái tim bảy lỗ.”
Thấy Thẩm Lệnh Nghi hề động lòng, Chiêu Nguyên nhíu mày một cái, thật:
“Thái t.ử ngoài việc giam lỏng Tam hoàng của , còn... lệnh cho Lục Yến Đình trong thời gian Phụ hoàng hôn mê, ở Nội Các viện, khỏi cung.”
Thẩm Lệnh Nghi hai mắt đột nhiên trợn tròn, quả thực thể tin nổi lời vô liêm sỉ vô lý như thể phát từ miệng của Thái t.ử điện hạ đang tay nắm quyền giám quốc.
“Thái t.ử đây là lệnh, ngài đây là... giam lỏng!” Thẩm Lệnh Nghi mắt đỏ hoe, thế nào cũng ngờ tới cứ thế mà xa cách Lục Yến Đình.
Vốn dĩ nàng tưởng rằng hôm nay thể theo Tang Cát thuận lợi khỏi cung, chính là một khởi đầu . Nào ngờ cái gặp mặt vội vã ở tiền điện Đông Cung biến thành tạm biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lieu-xuan-dung-sac-hau-nguoi/chuong-230-lieu-xuan-dung-sac-hau-nguoi1911.html.]
Thẩm Lệnh Nghi chỉ cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần, tim như thể ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm, đau xót.
công chúa Chiêu Nguyên khẽ lắc đầu.
“Chúng dĩ nhiên sẽ nghĩ cách đưa khỏi cung. Thực tế, khẩu dụ của Thái t.ử cũng chẳng qua chỉ là nhất thời hả giận. Dù bọn họ bây giờ trọng dụng Ôn Cửu Khanh cũng thể nào gạt Lục Yến Đình sang một bên. Chuyện khác khoan hãy bàn, chỉ riêng Nội Các viện, Ôn Cửu Khanh chắc tiếp quản nổi.”
Chiêu Nguyên thở một , đổi giọng:
“Hoàng hậu đây đối với ngươi ý đồ khác là vì cho rằng ngươi đối với Lục Yến Đình mà chẳng qua chỉ là một phòng ngoại thất mà nhất thời hứng khởi nuôi bên cạnh. Cho nên bà mới thể ngang nhiên kiêng nể đem ngươi dâng cho Tang Cát. nếu như để Hoàng hậu ngươi chỉ đơn giản là một sự nhất thời hứng khởi của Lục Yến Đình, thì chỉ e...”
Chiêu Nguyên hết lời, bởi vì đối với quyết định mở lời với Thẩm Lệnh Nghi mắt , ngay từ đầu nàng và Tống Minh Hiền bất đồng.
Sự bất đồng là nam nữ hữu biệt là chữ tình , là... nàng rõ, Thẩm Lệnh Nghi đối với Lục Yến Đình mà , tuyệt đối chỉ đơn giản là một ngoại thất!
Nghĩ lúc đó, khi Tống Minh Hiền từ nhà lao Hình Bộ , Chiêu Nguyên vẫn còn ở trong điện Hoàng hậu nương nương lải nhải với .
Chủ đề vòng tới vòng lui cũng thế nào mà vòng đến Lục Yến Đình.
“Thường ngôn đều tam thập nhi lập, tuổi tác cũng tương đương với mấy vị hoàng t.ử lớn tuổi nhưng các hoàng t.ử một ai như , một một .”
Hoàng hậu nương nương một mặt một mặt thổi thổi bọt trong chén nắp, đó nhấp một ngụm nóng.
Chiêu Nguyên một lòng hai việc mà , một mặt thầm tính toán thời gian về của Tống Minh Hiền, một mặt đối phó qua loa với Hoàng hậu:
“Lục đại nhân con từ nhỏ chủ ý lớn, chuyện bằng lòng, ai mở lời cũng vô dụng.”
“Theo bản cung , vẫn là vì Lục phu nhân là nương ruột của nên đè nén tính tình của .”
Hoàng hậu ý thâm sâu, khi đặt chén xuống lập tức Chiêu Nguyên:
“ cũng , đám nam nhân bọn họ đều giống , thành gia lập nghiệp mới thể thu tâm. Có phu nhân ở bên cạnh lo liệu và phu nhân lo liệu, cuộc sống trôi qua cũng là giống .”
Những lời tương tự, thực Hoàng hậu nương nương cũng là từng , chỉ là , Chiêu Nguyên trong giọng của bà một chút kiên nhẫn và cảnh cáo.
“Xin thứ cho Chiêu Nguyên ngu dốt, hiểu ý của nương nương.” Chiêu Nguyên nhẫn nhịn, tiếp tục giả ngốc.
Hoàng hậu rõ ràng là vì tay cầm ngọc tỷ mà ngông cuồng tự đại, chỉ khẽ , một lời lập tức đ.â.m thủng tầng giấy cửa sổ .
“Chiêu Nguyên ngươi và Lục đại nhân từ nhỏ quen , phò mã và là đồng song tri kỷ. Dựa giao tình của hai phu thê ngươi và Lục đại nhân, nếu như khuyên nhủ một chút, chắc hẳn sẽ bằng lòng .”
Hoàng hậu từ ghế thẳng dậy, cái vẻ mẫu nghi thiên hạ:
“Mối hôn sự mà bản cung chỉ cho Lục đại nhân, bất kể là về mặt mũi bên trong, đều là vô cùng xứng đôi với . Lục phủ những năm nay tuy sa sút nhưng bản cung Lục gia ba đời trung lương, Lục Bá Quân một lòng hướng về triều đình, đều là rường cột của Đại Chu . Nếu thu về của , há chẳng là đáng tiếc ?”