Lý Thụ lập tức mềm lòng, nhưng vẫn nhất quyết đòi  theo chúng  lên núi tìm Cổ Vương.
Lý Thụ và Lý Oa lớn lên trong núi, quen thuộc địa hình hơn hẳn chúng .
Vì  cứu Lý Hương, tất cả   đều tăng tốc,  suốt đêm  nghỉ.
Đi  nửa đường, Tống Phi Phi và Giang Hạo Ngôn mệt quá chịu  nổi,   xuống định nghỉ một chút thì Lý Oa  lập tức  xổm bên cạnh, mắt  chằm chằm  họ:
“Một, hai, ba, bốn…”
Tống Phi Phi    đến nổi da gà:
“Lý Oa,  đang đếm gì thế?”
Lý Oa thở dài đầy ai oán, giọng  đầy vẻ trách móc:
“Mỗi giây chị  còn sống, trong  chị    thêm một quả trứng Bách Hoa Cổ.”
“Hai mươi, hai mốt, hai hai…”
Tống Phi Phi hét to một tiếng, bật dậy như lò xo, Giang Hạo Ngôn cũng tái mét mặt, vội vàng  dậy:
“Đi tiếp thôi,  ngay bây giờ!”
 
22.
Cả đêm,   Lý Oa thúc ép đến mức   thời gian uống một ngụm nước. Cuối cùng, đến chiều ngày hôm , chúng  cũng đến  Trùng Sơn trong truyền thuyết.
“Đây là Trùng Sơn mà    ?”
“Đây là cấm địa của tộc Hắc Cổ!”
Tộc Hắc Cổ gọi Trùng Sơn là Cổ Sơn. Truyền thuyết  rằng các loại độc trùng  núi  khác hẳn nơi khác, vô cùng hung dữ, độc tính cũng mạnh hơn nhiều.
Mỗi khi cần nuôi cổ, họ đều đến Cổ Sơn để tìm độc trùng.
Kiều Mặc Vũ lấy la bàn , dẫn chúng  vòng vèo một hồi, cuối cùng dừng   một gốc cây khổng lồ.
Trời ơi! Một cây gỗ Hắc Âm to khủng khiếp!
 và Kiều Mặc Vũ  cây với ánh mắt sáng rực, còn Tống Phi Phi nghi ngờ hỏi:
“Sao  phá trận pháp ?”
Trận pháp? Trận pháp gì chứ?
 cẩn thận  vòng quanh cây, cuối cùng mới phát hiện cây gỗ Hắc Âm  thực  chỉ là một ảo ảnh, chính là tâm trận của một trận pháp mê hoặc đơn giản.
 và Kiều Mặc Vũ đều  hổ cúi đầu. Không ngờ một trận pháp đơn giản thế   lừa  cả hai chúng !
Chắc chắn là do ở gần Kiều Mặc Vũ lâu ngày nên trí thông minh của   cô  kéo xuống thấp hơn, ôi trời!
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Sau khi phá trận xong, cây gỗ Hắc Âm biến mất. Kiều Mặc Vũ đau lòng đến mức gần như :
“Tại ? Tại  những thứ  đẽ  đời  đều là giả dối? Tại ?  ghét!”
Cây khổng lồ biến mất,   đó là một cánh cửa đá to lớn.
Trên cửa đá  chạm khắc đủ loại độc trùng, trông giống hệt cổng làng Hắc Cổ.
Lý Thụ và Lý Oa  cánh cửa đá với ánh mắt kinh ngạc,  vẻ như họ     gì về Cổ Vương.
Ở chính giữa cửa đá là một con rắn khổng lồ  sừng  đầu, miệng há to, lộ  hai chiếc răng nanh sắc nhọn.
Kiều Mặc Vũ  hiệu cho Lý Thụ đặt ngón tay  răng nanh. Vừa khi Lý Thụ đặt tay , chiếc răng nanh bỗng động đậy.
Con rắn như sống dậy, cơ thể  ngừng uốn lượn, miệng mở  một hố đen cao  một mét, rộng nửa mét.
Từ hố đen bốc  mùi hôi thối, mục nát, khiến   buồn nôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-chau-22-lac-hoa-dong-nu/8.html.]
 
23
Chúng    cửa động một lúc, chờ mùi hôi thối tan bớt,  Kiều Mặc Vũ mới hít sâu một :
“Đi thôi!”
Kiều Mặc Vũ  đầu, Giang Hạo Ngôn theo sát phía .
Sau khi  và Tống Phi Phi  động, Lý Thụ và Lý Oa cũng chui  trong một cách lúng túng.
Điều khiến  bất ngờ là trong động   ánh sáng.
Hình dáng của động giống như một cái bình hoa  miệng nhỏ, phần  động  rộng, ánh sáng chiếu xuống từ một lỗ  trần động.
Cột sáng  chiếu thẳng  trung tâm của động, nơi gần cột sáng thì sáng rõ, còn nơi chúng    tối đen,   ánh sáng nên   rõ xung quanh.
 lấy đèn pin từ trong túi , khiến Lý Oa  với ánh mắt ngưỡng mộ.
Ngôi làng của họ ẩn sâu trong rừng núi, biệt lập với thế giới bên ngoài. Với nền văn minh hiện đại, rõ ràng Lý Thụ và Lý Oa đều  tò mò.
“Rầm!”
Khi tất cả chúng   bước  động, một tảng đá lớn rơi xuống từ phía  cửa, chặn lối .
Lý Oa và Lý Thụ  chút hoảng hốt, nhưng Kiều Mặc Vũ  quan tâm, chỉ phẩy tay:
“Không , thấy mắt con rắn  tảng đá ? Khi   ngoài, chỉ cần bôi m.á.u lên mắt nó là .”
“Ssss~”
“Ssss~”
“Rào rào rào~”
“Tiếng gì thế?”
 cầm đèn pin rọi về phía phát  âm thanh,  một cái, da đầu lập tức tê dại.
Chỉ thấy một đàn sinh vật kỳ dị  đầu rắn, đuôi bọ cạp, đang thè lưỡi bò về phía chúng .
“Chết tiệt! Đây là loại cổ trùng gì ?”
24.
Lý Oa và Lý Thụ cũng giật  hoảng sợ. Lý Thụ mặt tái mét, bước lên  chắn  mặt chúng :
“Mau chạy ! Những con cổ trùng  rõ ràng là sản phẩm biến dị do luyện cổ thất bại, cực kỳ hung dữ và nguy hiểm!”
“Lý Oa,  trốn cái gì? Là đàn ông,  lúc  chúng  nên…”
Lời   còn   hết, , Kiều Mặc Vũ, và Tống Phi Phi  lao thẳng  phía .
Tống Phi Phi ném một chai dầu  giữa đám cổ trùng, còn  kết ấn, đốt một lá bùa và b.ắ.n mạnh  chai dầu.
“Bùm!”
Lửa bùng lên, đám cổ trùng lập tức kêu rít chói tai, lũ lượt bỏ chạy theo hướng ngược .
Kiều Mặc Vũ phanh gấp,  ngay  ngọn lửa, vỗ tay đầy tự đắc:
“Cổ trùng biến dị  ? Chuyện nhỏ thôi!”
Lý Thụ và Lý Oa  sững , đặc biệt là Lý Thụ, há hốc miệng nhưng mãi    lời nào.
Còn Lý Oa thì đầy vẻ ngưỡng mộ:
“Mấy cô gan thật đấy! Là những  phụ nữ gan  nhất  từng thấy!”