Trong hộp  một chiếc móc khóa đan len hình hoa cúc nhỏ, mấy lọ thủy tinh chứa đầy  giấy, một chiếc hộp nhung đựng trang sức màu đen, và một lá thư  tay.
 
Lâm Cấm mở chiếc hộp trang sức  , bên trong là một chiếc vòng tay ngọc. Lòng cô chùng xuống trong giây lát, đột nhiên nhớ đến chuyện của tháng  nữa.
 
Trước năm mười sáu tuổi, cô  bao giờ  đón một sinh nhật đúng nghĩa. Trại trẻ mồ côi  quá nhiều đứa trẻ, thường thì những đứa  cùng tháng sinh sẽ tổ chức chung.
 
Mãi cho đến khi quen  Từ Từ, cô mới bắt đầu mong chờ đến ngày sinh nhật của .
 
Từ  lâu  đây, Từ Từ   sẽ tổ chức cho cô một lễ trưởng thành thật long trọng.  đến khi ngày đó thật sự đến, cô   đang ở đoàn phim,   thời gian về  tỉnh Giang.
 
Mãi cho đến gần đây, Từ Từ mới gọi điện  sắp tới sẽ về thành phố An, đợi đến Quốc Khánh sẽ cùng  tổ chức sinh nhật bù, nhân tiện đưa món quà  chuẩn  từ lâu cho Lâm Cấm.
 
Bây giờ Quốc Khánh  đến, Từ Từ chẳng những  thực hiện  lời hứa, mà hai  đến cả  cuối gặp mặt cũng  .
 
Lâm Cấm sụt sịt mũi, đeo chiếc vòng tay lạnh lẽo  cổ tay trái. Kích cỡ của chiếc vòng   vặn, màu sắc cũng  hợp với màu da của cô.
 
Cô lau nước mắt, lấy phong thư màu hồng ở  cùng , xé miệng phong bì, một mùi hương hoa hồng ập  mặt.
 
[Gửi Cấm Cấm,
 
Thấy chữ như thấy . Mong  mỉm  khi  những dòng .
 
Trước khi đặt bút, chúc  bạn  yêu của tớ sinh nhật vui vẻ. Xin  vì   thể kịp tham dự lễ trưởng thành của , đợi tớ trở về sẽ tự phạt ba ly.
 
Trước khi  lá thư , tớ cũng  do dự  nhiều,   nên  gì.
 
Là chúc bạn của tớ hạnh phúc an khang,  là chúc bạn của tớ luôn vui vẻ rộng lượng.
 
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tớ vẫn quyết định chúc bạn của tớ sẽ luôn  yêu thương.
 
Chúc  sẽ luôn sống chân thành, luôn tự do tự tại.
 
Trong lễ trưởng thành năm ngoái, tớ  ước một điều, hy vọng Hứa Nhiễm và Lâm Cấm  thể là bạn  của  cả đời.
 
 bây giờ, tớ   cảm giác  sắp thất hứa .
 
Gần đây tớ gặp  một chuyện vô cùng phiền lòng. Tớ  dám  với bố , sợ họ lo lắng, cũng  dám  trực tiếp với , vì cảm thấy  khó mở lời.
 
Nhân lá thư , để những dòng chữ  tớ giãi bày.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-13.html.]
Từ  bữa tiệc mừng công của đoàn phim “Thanh Xuân Chỉ Có Một Người Là Cậu”, tớ   một nhóm   phiền. Họ  địa chỉ và  điện thoại của tớ, ngày nào cũng  hẹn tớ  ngoài.
 
Sau khi tớ  với chị Lệ, chị  tuy  giúp tớ từ chối, nhưng nhóm  đó vẫn  từ bỏ.
 
Hoa tươi và đồ hiệu đắt tiền gửi đến tới tấp, lấy tên tớ để tặng cà phê và điểm tâm cho đoàn phim. Tớ   họ   gì, tớ chỉ   sắp  dày vò đến phát điên .
 
Tớ  báo cảnh sát, nhưng họ  đối phương  quấy rối tớ, nhiều nhất cũng chỉ là đang theo đuổi,    cấu thành tội phạm.
 
Theo đuổi cái quái gì chứ! Bọn họ  hỏi xem tớ  cần , ngày nào cũng nhân danh đối  với tớ để hại tớ.
 
Cũng vì  mà trong đoàn phim   cho rằng tớ  chống lưng, các diễn viên khác   diễn chung với tớ, sợ   sẽ tìm họ gây chuyện.
 
Sau đó, tớ  chịu nổi nữa    cầu xin chị Lệ. Lần  chị Lệ  giúp tớ liên lạc với đối phương, họ  chỉ cần tớ tham gia một bữa tiệc tối thì sẽ buông tha cho tớ.
 
Cấm Cấm, tớ  rõ đây là một bữa tiệc Hồng Môn, nhưng vì sự yên    mà  thể  .
 
Lá thư     khi tớ . Tớ    sẽ  đối mặt với điều gì trong bữa tiệc đó, nhưng chỉ cần đêm nay qua ,  lẽ tớ sẽ  thể trở  cuộc sống yên tĩnh  đây.
 
Thôi,   nữa, tớ  đến đây thôi. Đợi  bữa tiệc nhất định sẽ bù sinh nhật cho  ngay.
 
À đúng , móc khóa hoa cúc là tớ  mất một tháng mới móc len xong đấy,  giấy cũng mất nửa tháng mới gấp xong,  nhất định  giữ gìn cẩn thận nhé.
 
Yêu ,
Từ Từ ~
 
Ngày 1 tháng 10 năm 2025]
 
Nội dung lá thư kết thúc ở đây. Lâm Cấm  xong, gục đầu  gối thở hổn hển từng ngụm, đau đớn vò lấy quần áo, cảm giác lúc  tim như  ai đó sống sờ sờ moi .
 
Một kẻ   bao phủ trong bóng tối, moi trái tim cô  mà thưởng thức. Kẻ chủ mưu  một cách dữ tợn,  Hứa Nhiễm loạng choạng ôm lấy đôi mắt của  mà cầu cứu cô.
 
Cấm Cấm, cứu tớ với,  cứu tớ với!
 
Cảnh tượng đẫm m.á.u  mờ  đôi mắt Lâm Cấm. Cô cuối cùng cũng  nhịn  nữa, ném văng cái chậu sắt , tay vò nát lá thư, sụp đổ mà gào .
 
“Keng!”
 
Chiếc chậu sắt va  một tảng đá, những tàn tro còn leo lét lửa bay tứ tán.
 
Lâm Cấm cầm lấy chiếc chậu sắt điên cuồng trút giận, cho đến khi nó  đập móp méo, cánh tay và gò má đều  tàn lửa  bỏng rát, cô mới kiệt sức  vật xuống đất.