Thấy    đáng tin cậy như , Hoa Dĩ,  vốn  chút mong đợi, cũng mất hết hứng thú, dứt khoát kéo Lâm Cấm rời .
 
Quả nhiên cô  nên tin  bói toán, loại thầy bói ven đường  chắc chắn   gì  .
 
May mà Lâm Cấm vẫn luôn  ôm hy vọng gì  bói toán, thấy  cũng   gì thất vọng.
 
“Tớ sớm  quen , hồi nhỏ tớ cũng gặp  thầy bói, ông  cũng  mệnh cách của tớ , cũng  một đống lời . Loại bói toán  chúng  xem cho vui thôi.”
 
“Tức c.h.ế.t tớ mất, đúng là đầu óc  vấn đề mới  tin mấy thầy bói ven đường ,  thời gian đó  bằng  chùa tìm một vị hòa thượng còn đáng tin hơn.”
 
Cả nhóm   liền rời khỏi công viên, chỉ còn  Tùng Thanh tại chỗ, tính  tính  mãi  thôi.”
“Tùng Thanh  dốc hết  bộ sức lực, thậm chí còn  hái vài chiếc lá và tìm  cả đồng xu để bói, nhưng kết luận đưa  vẫn y như cũ.
 
Anh cầm bằng chứng  phản bác, nhưng  ngẩng đầu lên  thấy  mặt  còn một bóng , xung quanh cũng  thấy tung tích của Lâm Cấm  cả.
 
Tùng Thanh vô cùng thất vọng, định bụng hỏi xem   thông tin của Lâm Cấm là giả , nếu  thì  tuyệt đối  thể nào tính sai . Những bản lĩnh khác   thể  bằng đồng môn, nhưng riêng khoản bói toán ,   thể  là thuận buồm xuôi gió, chỉ cần bấm tay một cái là ,  bao giờ  sai sót.
 
Chỉ là những lời   cũng  tìm   để , đành  bất đắc dĩ ghi nhớ khuôn mặt của Lâm Cấm. Nếu    cơ hội gặp ,  nhất định  tính  cho cô một  nữa.
 
Ngẩng đầu  trời, lúc   gần 4 giờ rưỡi chiều, đoàn trưởng   buổi biểu diễn hôm nay là họ sẽ về nhà. Tùng Thanh   nơi nào để , cũng   trở về núi. Sư phụ bảo  xuống núi rèn luyện, rèn luyện còn   kết quả thì    thể về .
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
 
Tùng Thanh buồn rầu, đoàn trưởng  ,   lẽ   lang thang ngoài đường.
 
Mặt trời dần dần lặn xuống, bóng   mặt đất từ từ trùng lên một bóng hình khác. Bỗng chốc, một đôi tay đập mạnh lên vai Tùng Thanh.
 
“Thì   ở đây,  cứ chờ  đến tìm , kết quả   chạy đến gánh xiếc , đúng là giỏi thật đấy.”
 
Một giọng nữ  giận  thương vang lên bên tai, Tùng Thanh  đầu , trông thấy  đến liền vô cùng kinh ngạc.
 
“Sư tỷ! Sao tỷ  ở đây? Không ,  tỷ tìm  ? Không đúng  đúng,  tỷ   xuống núi?”
 
Trì Nguyên trong mắt  là vẻ cạn lời, thật  véo tai Tùng Thanh hỏi xem    là đồ ngốc .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-138.html.]
Cô giơ điện thoại lên : “Đây     núi,   điện thoại là   chứ . Lúc  xuống núi, sư phụ   với  một tiếng,  cứ tưởng  sẽ đến tìm , ai ngờ đến một cuộc điện thoại cũng  gọi.”
 
“Trong  thời gian   bận túi bụi,  đó gọi cho  thì    liên lạc . Nhờ đồng nghiệp điều tra mới    chạy đến gánh xiếc  công.”
 
“Đệ    ? Đường đường là con cháu Đạo gia mà  đến gánh xiếc biểu diễn ảo thuật cho   xem,     thấy mất mặt .”
 
Trì Nguyên mắng một tràng, Tùng Thanh ngượng ngùng  : “Đệ mới xuống núi  cẩn thận  rơi xuống nước, điện thoại cũng rơi xuống đáy hồ. Vốn định bói toán bán dạo kiếm chút tiền, ai ngờ   gánh xiếc bao ăn bao ở,  liền nghĩ đến thử xem.”
 
Trì Nguyên trợn trắng mắt: “Được   , mau về nhà với . Xa xôi thế  mà cũng bắt    một chuyến, chờ   gặp  sư phụ xem   mách tội  .”
 
Cô  đầu định , Tùng Thanh vội vàng gọi cô , bảo cô chờ một chút. Anh lon ton chạy về tìm vợ của đoàn trưởng, giải thích nguyên do, cũng thu dọn hành lý của .
 
Vợ của đoàn trưởng chính là  dì lúc   múc cơm cho . Bà  thấy một  phụ nữ ăn mặc tinh xảo  ở bên ngoài, cũng   nhiều lời, liền cho  , còn thanh toán luôn tiền lương nửa tháng  cho .
 
“Tiểu Tùng , cháu cũng  gánh xiếc của chúng  dạo    ăn  gì, cho nên nuôi sống cả gia đình cũng tương đối khó khăn. Một ngàn tệ  coi như là tiền lương nửa tháng của cháu,  ?”
 
“Được ạ,  thành vấn đề, cảm ơn dì.”
 
Tùng Thanh cầm mười tờ tiền đỏ rực trong tay, vui mừng như điên,   ngờ thật sự  tiền lương. Gánh xiếc mấy ngày nay cũng chẳng  ăn  gì,  thể nhận  tiền  là niềm vui ngoài ý  . Bây giờ quả nhiên ứng với lời   , gặp chuyện  quyết  cứ dùng túi gấm.
 
Tùng Thanh cùng những  còn  trong gánh xiếc tạm biệt, đoàn trưởng còn  trở về,  cũng chỉ  thể bất đắc dĩ rời . Trước khi ,  nhớ  điều gì đó, dặn dò  dì mấy câu.
 
“  dì ơi, xin các vị nhất định  tiếp tục kiên trì, sự cố gắng của   nhất định sẽ  thu hoạch, tương lai gánh xiếc Nhạc Hỉ sẽ nổi tiếng khắp nơi.”
 
Người dì  , cũng coi như là nhận lấy lời chúc phúc của Tùng Thanh: “Cảm ơn cháu, chúng  sẽ cố gắng.”
 
Tùng Thanh  cúi  sờ sờ con ch.ó vàng lớn đang  ở một bên, cũng tạm biệt nó,  xách ba lô lên, theo Trì Nguyên rời khỏi gánh xiếc Nhạc Hỉ.
 
 
Rời khỏi gánh xiếc,  đường về, Minh Tuệ vẫn còn đang hùng hùng hổ hổ, tức giận mắng Tùng Thanh, kẻ  dối    hổ. Giữa thanh thiên bạch nhật mà công khai lừa đảo,  tuổi còn trẻ mà chuyên môn  những chuyện ma quỷ lừa , sớm   lúc nãy nên bảo cảnh sát bắt luôn  .
 
Tức c.h.ế.t  ,   cô  bao giờ tin  mấy quán ven đường  nữa.