Quanh năm   lưỡi dao, họ tất nhiên  âm thanh  đại diện cho cái gì.
 
Đối phương    thương, còn  thương nặng!
 
Sao  thể như  , họ     thấy tiếng súng.
 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Đội trưởng của chi đội ,  đàn ông  biệt danh là Gió Bão, quan tâm hỏi: “Thẩm đội, cô   chứ? Có cần chúng  qua đó chi viện ?”
 
Thẩm Linh Vũ dựa  một gốc cây, nhắm hai mắt,  trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Cô cắn chặt răng   lời nào, ở một bên khác, Văn Nhân Thật và Phong Tầm lo lắng đến mắt đều đỏ hoe.
 
“Thẩm đội, chị   chứ?”
 
Văn Nhân Thật càng tự trách : “Là do  quá tự tin, ai ngờ con súc sinh đó còn  tung chiêu giả.”
 
Thẩm Linh Vũ mở mắt , gắng gượng an ủi các cô: “Không cần tự trách, con súc sinh đó   cũng  thương  . Nó chạy về phía công viên gần đó, các cô chú ý động tĩnh trong tai .”
 
“Cô đó,    cô thế nào đây, cách đây  lâu cô hình như mới  thương mà.”
 
Trì Nguyên  xổm  mặt cô, lôi  một chiếc bình sứ, bên trong đổ  một viên đan dược đen tuyền, nghiền nát  đắp lên vết thương  cào  bắp chân của Thẩm Linh Vũ. Cảm giác mát lạnh ập đến, cô tức thì cảm thấy vết thương bỏng rát  giảm   nhiều.
 
“Làm nghề  của chúng ,  thương   là chuyện thường ngày ?”
 
Thẩm Linh Vũ chống kiếm  dậy,  nơi  mới trải qua một trận đại chiến cách đây  lâu, nhấn tai  trả lời: “Không cần, các  cứ phục kích cho , lưu ý xung quanh, phàm là  tình huống đặc thù, tức khắc báo cáo.”
 
Gió Bão  hiểu, nhưng vẫn nhận lệnh.
 
“Đã rõ.”
“Xem xong lễ thượng cờ, cả nhóm mệt rã rời. Họ bắt xe về khách sạn, tắm rửa xong liền lăn  ngủ, đến khi tỉnh dậy  là hai giờ chiều.
 
Cả đám đói đến mức bụng sôi réo ầm ĩ, lập tức  ngoài tìm đại một quán ăn. Đầu tiên, các cô nếm thử món sữa đậu xanh mà ai  danh cũng  biến sắc của Kinh Thị. Không ngoài dự đoán, chỉ một ngụm   phun  ngay lập tức, ngay cả Lâm Cấm,   hề kén chọn, cũng  quen  với mùi vị .
 
Điểm tham quan lớn thứ hai ở Kinh Thị là hoàng cung, nhưng hôm nay thời gian  đủ, cả nhóm đành tạm thời  đổi lộ trình,  đến một công viên gần đó đang  nổi tiếng tên là hồ Phượng Hoàng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-141.html.]
Theo cẩm nang du lịch,  tháng ba, công viên  trăm hoa đua nở, mặt hồ ở giữa  càng sóng nước lấp lánh,  dễ chụp  những bức ảnh cực nghệ.  hiện tại là tháng hai,   là thời điểm  nhất của hồ Phượng Hoàng, hoa  nở nên chỉ  thể  ngắm hồ.
 
Lúc đến công viên  gần bốn giờ, du khách đến đây tham quan  đông, đặc biệt là các bà các cô choàng những chiếc khăn lụa đủ màu sắc, tạo dáng chụp ảnh với những động tác vô cùng khoa trương.
 
Hoa Dĩ và Giang Nhạc đều mang theo máy ảnh. Hai  tìm  một chỗ , gọi Lâm Cấm và Minh Tuệ qua  để chụp ảnh. Cả hai đều mang theo quyết tâm   ảnh  mới đến công viên, bởi   khi chụp xong cho Lâm Cấm và Minh Tuệ, họ liền chụp cho .
Họ  hết bộ quần áo  đến bộ khác, chụp ít nhất cũng mấy trăm tấm ảnh, mãi cho đến khi mặt trời lặn, trong công viên  còn bao nhiêu du khách, các cô mới  về phía hồ Phượng Hoàng.
 
“Phong cảnh mặt hồ cũng  , ở đây ngắm hoàng hôn chắc là tuyệt lắm. Chờ   nếu  cơ hội, chúng   thể  bờ biển ngắm hoàng hôn, hoàng hôn ở đó  vô cùng.”
 
Hoa Dĩ cảm thán, lấy máy ảnh , nhân lúc bầu trời vẫn còn vương  chút sắc cam, nhắm thẳng lên  trung mà bấm máy.
 
Lâm Cấm cảm thấy cũng , dù     lẽ cô sẽ thường xuyên  xa, nếu  cơ hội  thể  biển xem thử, cô cũng  khao khát   biển.
 
Ở bên hồ Phượng Hoàng một lúc,  rõ  bộ mặt thật của hồ trong truyền thuyết, đợi đến khi đèn trong công viên sáng lên, cả nhóm mới quyết định chuyển sang địa điểm tiếp theo.
 
Đang định , trong lòng Lâm Cấm đột nhiên dấy lên một cảm giác bất an. Cảm giác  dần dần lan rộng , cô  về phía mấy  bạn còn đang  bên hồ,  chút nghĩ ngợi chạy lên tóm lấy họ kéo về phía .
 
“Mau lùi !”
 
Ba   kéo lùi  mấy bước, còn  kịp nhận   xảy  chuyện gì, khóe mắt   thấy một bóng đen từ  mặt họ bay qua.
 
Bóng đen “ùm” một tiếng rơi xuống hồ,  b.ắ.n lên một mảng nước lớn. Mấy  vội vàng lùi , nhưng  chậm một bước, vạt áo và ống quần đều  nước  cho ướt sũng.
 
Các cô  mặt hồ dấy lên một vòng sóng lớn,  dám nghĩ đến nếu   còn  ở đó,  rơi xuống nước chính là các cô.
 
“Ai vứt đồ ? Nguy hiểm thật, suýt chút nữa là rơi xuống nước .”
 
“Tớ hình như thấy là một bóng đen lớn lắm? Cấm Cấm,    thấy đó là cái gì ?”
 
Lúc  Lâm Cấm chỉ lo kéo ,  kịp  rõ  cảnh.  loáng thoáng cảm giác giống một con vật,   nó hình như còn  lông.
 
“Không thấy rõ lắm, chúng    , cảm giác nơi  kỳ quái lắm.”