Giang Nhạc ôm ngực, giọng vẫn còn run run: “Tim tớ vẫn còn đập thình thịch đây , cảm giác vẫn còn căng như dây đàn. Tối nay chắc mất ngủ quá, về nhà thể nào cũng gặp ác mộng cho xem.”
 
Bị ba cô bạn vây quanh chăm sóc, Lâm Cấm  rướn cổ lên mới hít  một   khí trong lành. “Tớ  , các  đừng lo. Mà các  thì ? Có  thương ở  ? Vừa  tớ chẳng để ý đến các  .”
 
“Bọn tớ thì  thương   ,   bảo vệ bọn tớ quá   còn gì,” Giang Nhạc lẩm bẩm, nhưng vẫn tự  kiểm tra  một lượt.
 
Cô bé sờ soạng khắp ,  bỗng giơ cổ tay lên, la toáng: “A! Tớ  thương !”
 
Ba  còn    liền giật , lo lắng  sang.
 
“Cậu  thế? Bị thương ở ? Có nặng ?”
 
“Chảy m.á.u ? Mau đưa tay đây tớ xem, tớ  gạc đây !”
 
“Bác sĩ ơi, y tá ơi! Ở đây    thương!”
 
Cả ba cuống cuồng cả lên,  tìm gạc,  xúm  đỡ.
 
Lâm Cấm còn trực tiếp gõ  vách ngăn khoang lái, hối thúc tài xế gọi bác sĩ đến giúp.
 
Thấy , Giang Nhạc  nhịn  mà bật . Cô bé từ từ xòe tay , để lộ cổ tay chỉ  trầy một vệt nhỏ.
 
“Không  , chỉ là xước nhẹ ngoài da thôi.”
 
Minh Tuệ lườm cô bạn một cái cháy mắt, vỗ một phát  vai: “Đến lúc nào  mà  còn đùa  nữa.”
 
Giang Nhạc chỉ nhún vai,  hì hì.
 
Bốn cô gái  xe cứu thương đưa thẳng đến bệnh viện. Xuống xe, họ mới ngỡ ngàng nhận  đây   bệnh viện thông thường mà là Bệnh viện Quân khu Thủ đô.
 
Người   đây hầu hết đều là quân nhân, bác sĩ và y tá cũng . Rất hiếm khi  dân thường đến khám, nếu  thì cũng là  nhà của họ.
 
Bốn  bước xuống xe, kinh ngạc  quanh bệnh viện yên tĩnh một cách lạ thường. Đây là  đầu tiên họ đến một bệnh viện quân khu.
 
Tuy    từng đến bệnh viện, nhưng nơi  rõ ràng trật tự và yên ắng hơn hẳn những bệnh viện dân sự ồn ào. Không  cảnh  nhà bệnh nhân to tiếng, chỉ  những quân nhân kỷ luật đang im lặng chờ đến lượt khám và những   vội vã xách đồ  thăm bệnh.
 
Cả nhóm bắt đầu cảm thấy  gì đó  . Con quái vật  mang loại virus gì mà  nghiêm trọng đến mức  đưa họ  tận bệnh viện quân khu thế ?
 
Họ  đưa  bốn phòng khám riêng biệt, nơi   y tá chờ sẵn.
 
Vừa  phòng, họ  lượt  lấy máu, mỗi  ba ống liền  mang  xét nghiệm. Tiếp đó là chụp chiếu,    một cỗ máy quét ròng rã suốt nửa tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-145.html.]
 
Tưởng chừng  chuyện  xong, nào ngờ các bác sĩ  tiếp tục tiến hành đủ loại kiểm tra khác, thậm chí cả điện tâm đồ và điện não đồ cũng  thực hiện.
 
Trận thế lớn thế  khiến ba cô bạn của Lâm Cấm  khỏi lo lắng.
 
Dù  chuẩn  tâm lý  thể  nhiễm  bệnh truyền nhiễm, nhưng  thái độ nghiêm túc của các y bác sĩ,  ai  với ai câu nào, lòng họ vẫn thấp thỏm  yên.
 
Bệnh …  lẽ nguy hiểm lắm ?
 
Lỡ như  lây bệnh thật thì   ?
 
Chẳng lẽ sẽ c.h.ế.t trong bệnh viện ?
 
Không  sẽ  đưa  khu cách ly bệnh truyền nhiễm đấy chứ?
 
Đừng mà! Con còn  kịp  mặt bố   cuối!!
 
Các nhân viên y tế ở đây rõ ràng   kinh nghiệm. Thấy mấy cô gái trẻ căng thẳng  mặt, họ liền lên tiếng trấn an.
 
“Yên tâm, đây chỉ là quy trình kiểm tra thông thường thôi. Nếu   vấn đề gì, các cô sẽ sớm  về.”
 
“Sở dĩ  kiểm tra nhiều hạng mục như  là vì chúng   xác định  các cô   lây nhiễm  , nên cần  rà soát thật kỹ lưỡng.”
 
Nghe giải thích, cả nhóm mới tạm thời thở phào. May quá, chỉ là  chắc chắn thôi.
 
Họ cố gắng  theo lời bác sĩ, thả lỏng cơ thể và   ghế chờ đợi hạng mục kiểm tra tiếp theo.
 
Bên , Lâm Cấm cũng   một câu trả lời tương tự.
 
 cô  hề cảm thấy thả lỏng chút nào.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
 
Những   rốt cuộc   gì?
 
Sau khi lấy đủ năm ống máu, cô y tá bưng khay rời khỏi phòng xét nghiệm.
 
Vị bác sĩ  cùng cũng tháo ống , cởi găng tay và : “Kiểm tra sơ bộ thì   vấn đề gì. Cô chỉ cần  thành hạng mục kiểm tra cuối cùng là  thể kết thúc.”
 
Lâm Cấm im lặng, móng tay bất giác bấm sâu  lòng bàn tay, chỉ khẽ gật đầu  bác sĩ bước  ngoài.
 
Cánh cửa  đóng    bao lâu, một  đàn ông mặc áo blouse trắng, bên trong là chiếc áo sơ mi màu xanh quân đội, đẩy cửa bước .