Lâm Cấm khẽ nhíu mày, gương mặt lộ  vẻ đau đớn, cô suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Từ Từ là   khác giết. Em  xem camera giám sát,     tự sát.”
 
“Còn gì nữa ?”
 
“Không còn.”
 
Vừa dứt lời, đôi mày của Lâm Cấm càng nhíu chặt hơn. Mặc cho Thẩm Bội Dung  hỏi thế nào, cô cũng  trả lời nữa.
 
Thẩm Linh Vũ thấy  liền gọi Hàn Tử Khiêm.
 
Nghe thấy tiếng gọi, Hàn Tử Khiêm từ phòng trong bước . Anh kiểm tra trạng thái của Lâm Cấm  tiếc nuối  với hai : “Câu hỏi  lẽ  chạm đến bí mật sâu thẳm nhất trong lòng cô . Cô    bí mật   khác , nên bản năng sẽ chống cự việc trả lời.”
 
Thẩm Bội Dung lo lắng hỏi: “Vậy bây giờ cô   tỉnh   vẫn đang  thôi miên?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
 
“Vẫn đang  thôi miên sâu, nhưng cũng sắp tỉnh .”
 
Xem  hôm nay chỉ  thể hỏi đến đây. Thẩm Bội Dung thở phào nhẹ nhõm, cất  chiếc máy phát hiện  dối và máy dò huyền khí  bàn.
 
“Được ,  chúng   . Phần ký ức ở công viên hồ Phượng Hoàng phiền  xóa ,  dựng nên một đoạn ký ức giả là .”
 
“ hiểu , hai  cứ yên tâm.”
 
Hàn Tử Khiêm  hai  rời . Cửa  đóng ,  nhanh chóng rút từ trong n.g.ự.c  một chiếc đồng hồ quả quýt và đưa   mặt Lâm Cấm.
 
Giọng  của  theo chuyển động của chiếc đồng hồ   tâm trí cô, một đoạn ký ức   dựng sẵn cũng  cấy  đầu cô.
 
“Cô tên là Lâm Cấm, chiều nay các cô ở công viên hồ Phượng Hoàng gặp  chó dại tấn công. Con chó   tiêu diệt tại chỗ, còn cô vì  vấp ngã nên mới   bệnh viện.”
 
…
 
Ở một cánh cửa khác của phòng khám, Thẩm Linh Vũ  theo Thẩm Bội Dung  ngoài bằng lối .
 
Trên đường  khỏi bệnh viện, họ vẫn cảm thấy  chút  yên lòng.
 
“Bà nội, chẳng lẽ chúng   nghi ngờ sai  ? Lâm Cấm thật sự chỉ là một cô gái xui xẻo thôi ?”
 
Thẩm Bội Dung cũng phiền não: “Ta cũng thấy kỳ lạ, cảm giác  nào nghi ngờ Lâm Cấm cũng  tìm  bằng chứng. Lần  thôi miên  mà vẫn  phát hiện  điều gì bất thường.”
 
“Người   quá tam ba bận, chúng   điều tra Lâm Cấm   bao nhiêu  mà chẳng thấy  gì khả nghi. Lẽ nào  đời thật sự   mang mệnh trời sinh xui xẻo ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-147.html.]
 
Thẩm Linh Vũ hỏi: “Vậy bước tiếp theo    ạ? Có cần tiếp tục theo dõi nữa ?”
 
“Tạm thời  cần nữa. Nhân lực của Cục đang thiếu hụt, nếu  loại bỏ nghi ngờ đối với Lâm Cấm thì cứ rút  về  .”
 
“Vâng ạ!”
 
…
 
Bên ngoài phòng khám, ba cô bạn  khi kiểm tra xong cuối cùng cũng đợi  Lâm Cấm bước .
 
“Cấm Cấm, cuối cùng  cũng xong , bọn tớ đợi  mãi.”
 
Hoa Dĩ đưa một ly  sữa nóng hổi  tay Lâm Cấm: “Bác sĩ  là  mới ? Sao kiểm tra gì mà lâu thế, tớ đói meo cả bụng  đây .”
 
“ đó! Tớ  thương còn nặng hơn  mà bác sĩ chỉ xử lý cho  mười mấy phút thôi.” Giang Nhạc lắc lắc bàn tay    băng bó cẩn thận của .
 
Lâm Cấm xoa xoa trán,  các bạn cằn nhằn: “Tớ  ngã, bác sĩ sợ đầu tớ  xuất huyết nên mới kiểm tra lâu như .”
 
“Thì cũng lâu quá , tớ còn suýt tưởng  mất tích luôn  chứ.”
 
Minh Tuệ tiến lên khoác tay Lâm Cấm, cả bốn cùng  về phía quầy trả kết quả xét nghiệm.
 
Lâm Cấm xé vỏ bọc ống hút, thoáng  thấy vết hằn đỏ trong lòng bàn tay trái, cô liền khéo léo dùng ly  sữa che .
 
Cả nhóm cùng nhận kết quả xét nghiệm máu. Báo cáo ghi   vấn đề gì, họ liền chuẩn  bắt xe về khách sạn.
 
Lúc   là 10 giờ tối, đến khi bắt  xe họ mới nhận  bệnh viện cách khách sạn hơn hai mươi cây .
 
Bốn cô gái  ở hành lang nối giữa khu nội trú và phòng khám, ngơ ngác  ,  hiểu  lúc đó đầu óc  chập mạch thế nào mà chạy đến tận Bệnh viện Đa khoa Quân khu để kiểm tra.
 
Rồi cả bốn cùng bật ,  khí trở nên vui vẻ.
 
“Thôi kệ , cứ coi như chúng  đến đây check-in một chuyến! Nào,   máy ảnh, tạo dáng!”
 
Giang Nhạc  tinh thần  lạc quan, lập tức mở máy ảnh điện thoại lên chụp tự sướng.
 
Ba  còn  cũng tìm đến chỗ  đủ ánh sáng, cùng  tạo dáng để phối hợp.