Hắn nháy mắt  hiệu cho  đối diện. Một    ấn  tai , một lát ,  đó khẽ lắc đầu. Nét thất vọng thoáng qua trong mắt gã đàn ông mặt tròn. Những  khác thấy  cũng đành  buông vũ khí xuống.
 
Thẩm Bội Dung vẫn  hề lơi lỏng cảnh giác, kiếm vẫn  hạ xuống: “Ra ngoài, để chúng  !”
 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Gã đàn ông mặt tròn  khẩy một tiếng: “Thẩm Cục trưởng, đừng trách chúng     cho bà , bên trong  rắn,  của chúng  mới  chúng cắn  thương.”
 
“Rắn?”
 
Thẩm Linh Vũ dẫn  tiến lên vài bước, ánh đèn  đầu chiếu sáng cả hang động. Hơn mười con rắn nhỏ màu trắng đang  bên cạnh những cái hố nhỏ. Khí thế trong hang vô cùng hung hãn, nhưng chúng dường như  cảm thấy nguy hiểm,  cuộn tròn   thành một vòng.
 
“Đây là!”
 
Mấy  của Cục Tình huống Đặc biệt đều nhíu mày. Đây là  đầu tiên họ  thấy những con rắn kỳ quái như . Tuy sớm   bên trong hang động  sự sống, nhưng tận mắt  thấy chúng vẫn vô cùng chấn động.
 
Cô gái mặc áo phao màu xám : “Thẩm Cục trưởng, bà thấy , chúng     dối. Nơi   đơn giản , chúng  còn  kịp hành động   thương vong .”
 
Thẩm Bội Dung thu hết  thứ  mắt, trong lòng   tính toán. Mũi kiếm của bà ấn  cổ gã đàn ông mặt tròn.
 
Cả  gã cứng đờ, một lớp khí mỏng tỏa  từ cơ thể: “Thẩm Cục trưởng, bà  ý gì đây? Chúng   nhường đường , bà còn  thế nào nữa?”
 
Thẩm Bội Dung dùng vỏ kiếm chỉ  những vũng nước trống : “Các   vẻ  thành thật lắm nhỉ. Không   là  lấy gì ? Vậy những vũng nước trống   và cột băng  bẻ gãy giải thích thế nào?”
 
Gã đàn ông mặt tròn  , thoáng thấy một vũng nước trống rỗng ở góc hang, sắc mặt khẽ biến. Lại  lên đỉnh đầu  một cột băng chỉ còn  một nửa, mặt  càng thêm u ám.
 
“Bà đừng  ngậm m.á.u phun !    lấy là  lấy! Chúng  chỉ   các   vài phút thôi,  của chúng  còn đang ngã  đất  tỉnh  kìa!”
 
Thẩm Linh Vũ đánh giá cả nhóm họ mấy ,  đợi Thẩm Bội Dung mở miệng  chủ động cùng Trì Nguyên tiến lên khám . Hai  cầm hai chiếc máy dò huyền khí  gần, thoáng thấy chỉ  nhảy vọt lên, liền ngầm  hiệu OK.
 
Thẩm Bội Dung dời mũi kiếm : “Ta lặp   nữa, đây là khu vực thuộc quản lý của quốc gia. Nếu   , đừng trách kiếm của    mắt.”
 
Nói , cổ tay bà khẽ lật, một tia sáng trắng lóe lên trong tay. Gã đàn ông mặt tròn nhất thời cảm thấy cả  lạnh toát. Hắn ngơ ngác cúi đầu, quần áo   từ vai rách toạc. Mấy mảnh vải vụn rơi xuống, để lộ  lớp cơ bắp bên .
 
Chiếc áo   thị trường ca tụng là sản phẩm công nghệ mới nhất,  thể chống cháy, chống đông và vô cùng bền chắc, bây giờ     biến thành mảnh vụn  một nhát kiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-171.html.]
 
Lòng gã đàn ông mặt tròn lạnh toát,  lạnh ập đến khiến  run rẩy. Không,   quần áo  bền, mà là thanh kiếm   hề đơn giản. Hắn nghiến răng ken két, Cục Tình huống Đặc biệt rốt cuộc nắm giữ bao nhiêu thứ !
 
Đáng giận, chỉ chậm  vài phút, nếu đến sớm hơn tuyệt đối sẽ   phát hiện.
 
Cả nhóm thầm chửi rủa một câu trong lòng,  tình nguyện chuẩn  rời . Khi đến gần lũ rắn, họ vội vàng giơ tay lên tỏ ý    ác ý, lúc  mới  thể từ trong đám rắn đang trong trạng thái tấn công thuận lợi kéo đồng đội .
 
  khi , cô gái   đầu  hừ một tiếng: “Đừng vội mừng,  thật sự  xem các   thể lấy  đồ  ngoài .”
 
Thẩm Linh Vũ cũng  thèm  đầu  mà vẫy tay: “Không cần các  bận tâm,  thong thả  tiễn!”
“Cả nhóm    ngoài theo lối  duy nhất.
 
Sau khi họ rời ,  của Cục Tình huống Đặc biệt vẫn  hề thu vũ khí . Lũ rắn  mắt  ở trong trạng thái tấn công, họ sẽ  cho rằng đây chỉ là một thủ đoạn dọa .
 
Thẩm Linh Vũ lấy từ trong túi  một cây gậy co duỗi, buộc một chiếc thìa nhựa lên   đưa về phía cái hố. Gậy  đưa , một con rắn nhỏ trong chớp mắt  cắn phập  nó.
 
“Xì!”
 
Tốc độ của con rắn nhanh đến  thể tưởng tượng. Hai luồng nọc độc nhỏ phun , b.ắ.n lên vách tường tức khắc  tan chảy một lớp đất đá.
 
Thẩm Linh Vũ vội vàng thu gậy về. Cả nhóm đều hướng ánh mắt về phía Văn Nhân Chân.
 
“Cô  giải quyết  ?”
 
Văn Nhân Chân móc  một chiếc còi  cổ: “Chắc là   vấn đề gì lớn, để  thử xem.”
 
Thẩm Linh Vũ nhường vị trí cho cô.
 
Văn Nhân Chân tiến lên một bước. Hơn mười con rắn nhỏ    xuất hiện  nguồn sáng, cô     rõ lắm: “ cần ánh sáng.”
 
Giọng   dứt,   Thẩm Linh Vũ và những  khác liền sáng lên những luồng bạch quang. Mấy chục chiếc đèn pin chiếu sáng cả hang động, trong phút chốc nơi đây sáng bừng lên như ban ngày.
 
Văn Nhân Chân lướt qua từng con rắn một,  chằm chằm  mắt một con rắn to hơn một chút,  từ từ đưa chiếc còi lên miệng.