Bảo bà đừng  khỏi cửa, nhưng    rõ lý do, khiến một cuộc họp trực tuyến xuyên quốc gia của bà cũng  buộc  hoãn . Gọi điện thoại  thì  ai bắt máy, gọi đến công ty của con gái cũng  ai .
 
Tịch Ngọc Búi chờ đến sốt cả ruột, đang do dự    nên mở cuộc họp   , nhưng  nhớ đến vẻ mặt lo lắng của con gái trong điện thoại, bà  sợ cuộc họp sẽ kéo dài.
 
Không       trong phòng bao nhiêu vòng, cuối cùng bà cũng  thấy tiếng xe tắt máy ở bên ngoài. Người giúp việc cũng  thấy tiếng,  thấy động tĩnh bên ngoài, liền bưng một ly nước tiến  mở cửa.
 
Thời Vân Thư mồ hôi đầm đìa chạy , nhận lấy ly nước ấm từ tay dì giúp việc  uống một  hết hơn nửa ly.
 
“Vân Thư, rốt cuộc  chuyện gì mà con  hoảng hốt như ?” Tịch Ngọc Búi vội vàng hỏi.
 
Thời Vân Thư uống nước xong, đợi cho  thở đều , liền một tay ôm lấy vai    lên thư phòng  lầu: “Mẹ, con  một chuyện  quan trọng  hỏi .”
 
“Chuyện gì mà thần bí như ?”
 
Tịch Ngọc Búi  đẩy  thư phòng, thấy con gái  cửa còn đóng   khóa trái, mày bà giật thon thót.
 
“Con  thật cho  ,   con  gây  họa gì ở bên ngoài ?”
 
“Cái gì mà cái gì?”
 
Thời Vân Thư liếc   một cái,   xuống ghế trong thư phòng, mặt đối mặt với bà.
 
“Mẹ, nhà chúng     chuyện gì mà con   , ví dụ như một vài bí mật động trời chẳng hạn?”
 
Tịch Ngọc Búi ngẩn : “Bí mật động trời? Con đang  gì ? Chuyện trong nhà chẳng lẽ con còn  rõ ?” Hay là ông xã   lén lút  câu cá  lưng ?
 
Thời Vân Thư dứt khoát  thẳng  vấn đề: “Chuyện  họ nhập viện    còn nhớ ?”
 
Tịch Ngọc Búi gật đầu: “Nhớ chứ,  họ con ở bệnh viện quân khu nửa tháng, mợ con suýt chút nữa thì  dọa c.h.ế.t khiếp. Sao ? Có liên quan đến chuyện đó ?”
 
Thời Vân Thư từ từ kể : “Lần  ở bệnh viện, con vô tình va  một cô gái. Lúc xin , con  cảm thấy cô   quen mắt, nhưng lúc đó con  nghĩ nhiều.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-177.html.]
“Thế nhưng mấy hôm , con và An Du  du lịch ở phố cổ thành phố Hòa, tối qua  tình cờ gặp  cô . Cô  và con lướt qua ,   con cuối cùng cũng nhớ  cô  giống ai .”
 
“Cô út, vợ của chú út.”
 
“Hai  trông giống  thì  gì  đúng ! Hoa Hạ  hơn một tỷ dân, giữa biển  mênh m.ô.n.g  vài  trông giống    là chuyện bình thường ?” Tịch Ngọc Búi khó hiểu, chẳng lẽ con gái giữ bà  chỉ vì chuyện ? Người giống  thì  gì kỳ lạ, thiếu gì chứ.
 
Thời Vân Thư  một cách thâm sâu: “   bao giờ gặp hai  xa lạ giống  đến tám phần  ạ?”
 
Tịch Ngọc Búi sững : “Tám phần?”
 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Thời Vân Thư đưa tập hồ sơ và ảnh cho bà: “Mẹ, những suy đoán tiếp theo   xong đừng kinh ngạc. Con là vì cảm thấy   nên mới bắt đầu điều tra, hôm nay nhận  kết quả,  xem  khiến con vô cùng kinh ngạc.”
 
“Cô gái trong ảnh tên là Lâm Cấm, năm nay 18 tuổi, đang theo học khoa Khoa học Máy tính tại Đại học Giang.”
 
“Cô  từ nhỏ  lớn lên trong cô nhi viện,   cha  ruột, cũng  rõ vì lý do gì mà  bỏ rơi. Cô  là cô nhi, 18 tuổi,  còn trông  giống cô út,   cảm thấy  trùng hợp ?”
 
Tịch Ngọc Búi mở tập hồ sơ . Ngay từ cái  đầu tiên  tấm ảnh, đồng tử của bà  co rút . Khi   thấy thông tin trong hồ sơ  nhắc đến thành phố An, bà nhất thời  chút hoảng hốt.
 
“Cái ...  thể nào , con cho rằng cô bé tên Lâm Cấm   khả năng là con gái của cô út con ?” Nói xong bà cảm thấy lời    vớ vẩn, lập tức nghi ngờ : “ cũng  đúng, đứa bé đó sớm  c.h.ế.t ,  nó  thể sống   chứ?”
 
Thời Vân Thư khoanh tay  ngực,   suy đoán của : “Chính vì cảm thấy kỳ lạ nên mới  điều tra. Mẹ chẳng lẽ  thấy ngày sinh của Lâm Cấm và của em gái con là giống  ? Đều là ngày mười sáu tháng tám năm 2007.”
 
“Con cảm thấy chuyện sinh nở năm đó của cô út cũng  chút  , mơ màng hồ đồ  sinh non  nửa tháng, còn    sinh con ở thành phố An. Mẹ  ảnh hồi trẻ của cô út , đặc biệt là lúc 17 đến 18 tuổi.”
 
Tịch Ngọc Búi cẩn thận nghĩ , nhớ  một cái rương đặt ở góc phòng: “17 đến 18 tuổi thì  , nhưng  và cô út con học cùng khoa hồi đại học, trong ảnh  nghiệp tập thể hẳn là  thể thấy .”
 
Bà vội vàng chạy  khỏi thư phòng,  lên phòng chứa đồ ở tầng ba, lục  một cuốn album   .
 
“Niên đại xa xôi quá , e là   mờ   rõ.”
 
Thời Vân Thư mở album  tìm kiếm, trong một tấm ảnh  dài, cô thấy cô út mặc áo cử nhân  ở hàng thứ hai. Cô út lúc đó để tóc dài, trông thanh tao lạnh lùng, tay giơ cao chiếc mũ cử nhân, miệng mỉm .