Khóe mắt Vu Tình cong cong,  định  chuyện, đột nhiên cô  thấy khuôn mặt của Lâm Cấm. Trong nháy mắt, cô quên sạch những lời  chuẩn  sẵn, chỉ một mực  chằm chằm  hai miếng băng urgo  mặt cô bé, lo lắng hỏi.
 
“Cấm Cấm, em   ? Bị thương ? Sáng nay vẫn còn  mà.”
 
Lâm Cấm  để ý mà sờ lên mặt, ấn chặt  miếng băng urgo in hình nhân vật hoạt hình.
 
“Không  gì  ạ, chiều nay lúc  ngoài em  cẩn thận quẹt ,  sát trùng ,   . Có chuyện gì  chị Tình, chị tìm em rốt cuộc là  việc gì ạ?”
 
Vu Tình  một  nữa khó xử, mắt cô đảo quanh, cố nhớ  những lời   chuẩn . Lâm Cấm vẫn lặng lẽ  cô, uống một ngụm nước, cũng  hề thúc giục.
 
Vu Tình nghĩ  , bèn hỏi thử: “Cấm Cấm, chị  là nếu như nhé! Nếu như bỗng một ngày   của em tìm đến, em  bằng lòng gặp họ ?”
 
Cô  với vẻ vô cùng căng thẳng, quan sát sắc mặt của đối phương. Nào ngờ Lâm Cấm  vô cùng bình tĩnh đáp: “Cho nên mấy  hôm nay đến ký túc xá là   của em ?”
 
“Ơ, em   ?” Vu Tình khựng ,  bật  vì sự ngốc nghếch của , “Là chị  nghĩ đến điều , bạn cùng phòng của em chắc chắn   cho em  chuyện ở ký túc xá . Vậy thì chị  thẳng với em luôn nhé!”
 
“Người  của em  đến trường tìm em, họ  gặp em, trong đó  cả cha  của em nữa. Họ nhờ chị hỏi xem em   gặp họ ?”
 
Lâm Cấm cụp mắt xuống, hàng mi dài che  những suy nghĩ trong đáy mắt. Cô khuấy khuấy ly nước chanh,  những viên đá từ từ xoay tròn.
 
Tim Vu Tình cũng như  treo lên, cả gia đình ba  của Thời Vân Thư  ở bàn đối diện cũng đồng loạt nghiêng đầu, dỏng tai lên  lén. Còn về phần Thời và Lâm Ý Văn, cả hai    dám , họ cúi đầu, thấp thỏm bất an  chằm chằm mặt bàn.
 
Một lúc lâu , khi đá trong ly đều  tan hết, Lâm Cấm mới nhấp một ngụm nước.
 
“Họ đang ở đây   ạ, chị bảo họ qua đây .”
 
Mọi u ám  mặt Vu Tình tan biến: “Được , chị gọi họ qua ngay. Đương nhiên chị vẫn sẽ ở đây chờ, nếu trong lúc  chuyện em cảm thấy  gì  thoải mái, chỉ cần gọi chị một tiếng là chị sẽ lập tức đưa em .”
 
Cho dù   rõ nguyên do câu chuyện, cô vẫn hy vọng cô học trò  yêu quý nhất  thể nhận   .  đồng thời, cô cũng sợ Cấm Cấm sẽ  một  nữa  tổn thương, vì  cô tự nhiên kiên quyết  về phía cô bé.
 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-197.html.]
Lâm Cấm  cảm kích với cô: “Em   chị Tình, cảm ơn chị.”
 
Vu Tình vội vàng rời , đến  bàn của những  đang  ở cửa,  nhỏ với gia đình họ Thời đang giả vờ bình tĩnh,  đó chỉ về phía Lâm Cấm. Tiếp theo, cô  đến một chiếc bàn trống khác  xuống,  vỗ vỗ n.g.ự.c với Lâm Cấm,  hiệu rằng cô vẫn ở đây.
 
Những  nhà họ Thời cùng  dậy, cả hàng mấy  tiến về phía Lâm Cấm. Trong đó, Thời vì quá căng thẳng mà bước  tay chân lóng ngóng.
 
Ánh mắt Lâm Cấm  sang, từ từ dõi theo năm  đang  xuống  mặt .”
“Cấm Cấm, bọn cô  thể gọi con như  ?”
 
Sau khi  xuống, Lâm Ý Văn ngược   còn căng thẳng như  nữa. Bà  Lâm Cấm, dè dặt lên tiếng dò hỏi.
 
Lâm Cấm tùy ý  , trong ánh mắt mong chờ của bà và sự đợi chờ của những  khác, cô từ từ gật đầu.
 
“Sao cũng  ạ, chỉ là một cái tên thôi,   gọi thế nào cũng .”
 
Người nhà họ Thời thầm thở phào nhẹ nhõm. Không tồi, ít nhất chứng tỏ Cấm Cấm  phản đối việc tiếp xúc.
 
Lâm Ý Văn cẩn thận lựa lời: “Cấm Cấm, cô vẫn  tự giới thiệu với con. Cô tên là Lâm Ý Văn, là  ruột của con. Vị  là Thời, là cha ruột của con. Bên cạnh là bác cả, bác gái cả và chị họ của con.”
 
Bà  lượt giới thiệu từng  bên cạnh, mỗi khi nhắc đến ai,  đó liền dùng ánh mắt vô cùng hiền hậu chào hỏi Lâm Cấm.
 
Lâm Cấm lướt qua mặt từng , cho đến khi  thấy khuôn mặt của Thời Vân Thư, cô đột nhiên cảm thấy  quen, nhưng   nhớ   gặp ở . Cô suy nghĩ một hồi vẫn  nhớ , liền dời tầm mắt , một  nữa  về phía Lâm Ý Văn: “Xin , cháu  hỏi một chút,  thế nào   tìm  cháu? Có chắc chắn cháu là con gái của    ạ? Cháu  từng xét nghiệm DNA với  , liệu trong đó  nhầm lẫn gì ?”
 
“Sẽ  , con chính là con cháu của nhà .” Thời Hành ho nhẹ một tiếng, khá ngượng ngùng : “Cấm Cấm, bác  xin  con . Lúc    hỏi ý kiến của con mà dùng cách  chính đáng để lấy  mẫu DNA của con.”
 
“Hiến m.á.u ạ?” Lâm Cấm lập tức nghĩ đến chiếc xe lấy m.á.u mấy hôm , “ nếu lúc đó cháu  đồng ý hiến m.á.u thì ?”
 
Giọng của Thời Hành  nhỏ : “Thì...   còn  tóc , cùng ngày hôm đó bác  cho  nhổ hai sợi tóc của con.”
 
Lâm Cấm nhất thời hiểu , nhớ  chuyện  lâu  đây lúc đang ăn cơm ven đường    khác  vướng  tóc một cách khó hiểu. Lúc đó cô cũng  nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đối phương  cẩn thận, thì  đằng    nguyên nhân .