Còn về nhà họ Lâm thì phất lên nhờ kinh doanh khách sạn, từ thế kỷ  đến nay cũng   lịch sử mấy chục năm. Sản nghiệp của họ vẫn trải rộng khắp cả nước, thậm chí các quốc gia lân cận cũng  khách sạn liên quan.
 
 dù thế nào  nữa, tóm  một câu, nhà họ Thời và nhà họ Lâm đều là những gia tộc  thương hiệu lâu đời, đó là một sự thật  thể chối cãi.
 
Sau một hồi phân tích của Hoa Dĩ, những   mặt ở đó, trừ Tang Duyệt , tất cả đều  lâu  vẫn  thể bình tĩnh .
 
Trời ạ, cứ ngỡ bên cạnh  một phú bà  là mở mang tầm mắt , bây giờ   thêm một  nữa, bảo những  dân thường như các cô  sống  đây.
 
Tập đoàn Lục Ý thì Giang Nhạc và Minh Tuệ quá quen thuộc. Thương hiệu thời trang thì  mòn cả tai, nhà cửa trong nhà cũng là do tập đoàn Lục Ý xây dựng. Thế  chẳng  là  lo từ A đến Z  .
 
Ngay cả Lâm Cấm cũng vô cùng bất ngờ. Chiều nay  cha   danh nghĩa của   vẫn luôn sống ở nước ngoài, cô chỉ đoán là gia cảnh  lẽ  quá khó khăn. Bây giờ  giải thích như , xem  gia đình cha  ruột của cô còn giàu  hơn cô tưởng tượng  nhiều.
 
Minh Tuệ  về phía Tang Duyệt với vẻ mặt bình tĩnh: “Tang Duyệt, chẳng lẽ   bất ngờ chút nào ? Nếu Cấm Cấm thật sự về nhà,   chúng   ngoài đều  thể khoe khoang bên cạnh  hai phú bà.”
 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Tang Duyệt  một cách bí ẩn: “Tớ  bất ngờ, thậm chí còn  một tin mà Hoa Dĩ  , các     thử ?”
 
“Cái gì? Chẳng lẽ trong nhà Cấm Cấm    chính trị ?” Giang Nhạc hóng chuyện  mặt.
 
Tang Duyệt búng tay một cái: “Chúc mừng   đoán đúng, đáng tiếc   thưởng.”
 
“Thật   một cách nghiêm túc thì cũng  thể  là nhà họ Thời  chính trị, mà là nhà  đẻ của bác gái cả nhà Cấm Cấm là  trong quân đội,  thể gọi là con cháu trong đại viện.”
 
Giang Nhạc vội ngậm  cái cằm sắp rớt xuống bàn của , hai tay đập lên bàn  dậy. Giữa những ánh mắt khó hiểu của  , cô  đến  mặt Lâm Cấm, “bịch” một tiếng quỳ xuống ôm đùi.
 
“Cấm Cấm, giàu sang đừng quên bạn khó,  mà phát tài thì đừng quên chúng   từng ngủ chung một giường nhé.”
 
“Cậu  gì , mau  lên,  đất lạnh lắm.” Lâm Cấm nhất thời dở  dở , vội vàng kéo cô bạn dậy  phủi đầu gối cho cô, “Có đau  hả?”
 
“Phú bà, tớ  cầu nhiều,  cho tớ  em gái xách túi cho  !” Minh Tuệ cũng nhào tới theo.
 
“Này  ,   đây các   quấn lấy tớ như ?” Hoa Dĩ  vẻ  vui,  dậy  bộ  đánh .    đến  lưng Lâm Cấm, cô cũng từ phía  bổ nhào lên lưng bạn .
 
“Cấm Cấm, tớ  cần  bao nuôi tớ, nhưng tập đoàn Lục Ý  một thương hiệu trang sức bán  chạy,  tớ  thích sản phẩm mới mỗi quý của họ. Cậu  thể mở cho tớ cửa , để tớ chọn   ?”
 
Giang Nhạc cũng một  nữa ôm lấy cô, nằng nặc đòi Lâm Cấm tối nay  “chi đậm”.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-201.html.]
Ba   trò một hồi, khiến Lâm Cấm suýt chút nữa  biến thành một cái cọc cây  gấu koala ôm chặt. Tang Duyệt  một bên cũng  tham gia, chỉ lặng lẽ nín .
 
Lâm Cấm  treo đến sắp  thở nổi, cô kéo mấy  bạn  khỏi  , bất đắc dĩ : “Được , tớ gọi các  đến   để  chuyện . Tớ    nên nhận  họ  , cho nên mới   ý kiến của các .”
 
“Hả? Cậu vẫn  suy nghĩ kỹ ?”
 
Ba  sững sờ.
 
Hoa Dĩ sờ trán Lâm Cấm: “Này Cấm Cấm,    chứ! Cha  ruột tìm đến tại    về?”
 
Giang Nhạc véu   : “Ui da! Tớ    mơ! Đó là cha  ruột của  đó, họ    cố ý bỏ rơi . Bây giờ khó khăn lắm mới tìm  ,  mà  về họ sẽ đau lòng đến mức nào.”
 
“Tớ cũng thấy , họ   là bên  ,  còn do dự cái gì?” Minh Tuệ cau mày, “Chẳng lẽ còn  lý do gì khó  ?”
 
“Tớ  cảm thấy  .” Tang Duyệt  ở góc phòng lên tiếng.
 
Minh Tuệ  : “Tang Duyệt, chẳng lẽ  tra  cái gì  ?”
 
Tang Duyệt lắc đầu: “Không ,  nhà họ Thời   dối. Tớ thấy chỉ là do Cấm Cấm tự  do dự thôi.”
 
Ba    về phía Lâm Cấm.
 
“Thật  ?”
 
Lâm Cấm nhẹ nhàng gật đầu: “Phải, trong suốt mười tám năm cuộc đời, tớ  thật sự mong đợi  gặp   .  khi ngày  thật sự đến, tớ   khó để bước  bước .”
 
“Bởi vì tớ sợ    thể sẽ thất vọng. Lỡ như cha    như tớ tưởng tượng, thà rằng ngay từ đầu  tiếp xúc với họ còn hơn, như  cũng  đến nỗi khiến tớ  đau lòng.”
 
Hoa Dĩ đại khái  hiểu: “Tớ hiểu ý  . Cậu đây là đang thiếu cảm giác an  trầm trọng, vì để  cho  khác  tổn thương , nên  đơn giản đẩy hết tình yêu thương xung quanh  xa.”
 
“ Cấm Cấm ,   thể nghĩ như  . Cậu mới  mười tám tuổi thôi. Thanh xuân tươi  chỉ  mới bắt đầu, cho dù  thất bại thì  chứ, cùng lắm thì   từ đầu thôi.”
 
Giang Nhạc cũng  hiểu: “Tớ thấy  lo nghĩ quá nhiều , chuyện còn  xảy   gì  nghĩ nhiều thế, quan trọng nhất là chuyện  mắt.”
 
Minh Tuệ: “Không sai, chị  nếu như nhé! Nếu như  khi  về nhà phát hiện  hợp với  nhà,  thì tự  dọn  ngoài ở là . Dù   cũng  trưởng thành , cũng  cần quá nhiều tình yêu thương của cha .”