“Hơn nữa,  là sinh viên Đại học Giang, chẳng lẽ còn lo  tìm  việc  , chúng   tin  chính  chứ.”
 
Tang Duyệt tỏ thái độ: “Thật sự   thì còn  thể cùng tớ khởi nghiệp. Tớ còn một ít tiền tiết kiệm, dù  thì thế nào cũng  c.h.ế.t đói .”
 
Các cô bạn mồm năm miệng mười đưa  lời khuyên,  thật, Lâm Cấm quả thật   an ủi. Cô hiểu rằng   lo lắng quá nhiều, những vấn đề  đúng là cô  từng lo nghĩ đến.
 
Trước đây cũng là vì cái c.h.ế.t của Tiểu Hoa  khiến cô  bao giờ kết bạn nữa. Hứa Nhiễm là   cho cô can đảm để bước  bước đầu tiên, còn các bạn cùng phòng là bước thứ hai. Cô  thử học cách  đổi chính , nhưng phát hiện  dù thế nào cũng  thoát khỏi  bóng ma của những năm tháng đó.
 
Bây giờ  vì sự xuất hiện của cha  ruột, Lâm Cấm cũng  rõ liệu   giẫm lên vết xe đổ  .
 
Thấy Lâm Cấm trầm tư, Tang Duyệt nghiêm túc khuyên nhủ: “Cấm Cấm, đừng tạo cho  áp lực quá lớn. Cậu  bản lĩnh để   từ đầu, cũng  dũng khí để một  nữa đối mặt với ngày mai.”
 
“Mười tám năm cô độc  đều  vượt qua , chẳng lẽ còn sợ những   đột nhiên xuất hiện ?”
 
“Cha  đối với  ,   thể xem như dệt hoa  gấm. Đối với   ,  cũng  thể sớm nhận , như  mấy chục năm    thể sống tiêu diêu tự tại một  mà  còn gánh nặng.”
 
Một lúc lâu , Lâm Cấm cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
 
Cô thở phào một  dài, ngước mắt  mấy  bạn đang chăm chú  , khẽ  một tiếng  đưa thực đơn qua.
 
“Thôi, chúng  đừng bàn nữa. Gọi món  , tớ đói .”
 
Bốn  liếc  , đại khái cũng đoán  lựa chọn của Lâm Cấm, liền cầm lấy thực đơn bắt đầu gọi món.
 
Lâm Cấm   cửa hô lên: “Phục vụ, gọi món!”,  dứt lời   thấy tiếng gõ cửa.
 
Cửa   khóa trái, Minh Tuệ  dậy  mở.
 
Mở cửa , cô sững . Người đến   là phục vụ, mà là cảnh sát mặc đồng phục.
 
Trịnh Viễn Dương đưa  giấy chứng nhận cho Minh Tuệ: “Xin chào, cảnh sát phá án, xin hỏi Lâm Cấm  ở đây ?”
“Bụp!”
 
Ánh đèn huỳnh quang sáng lên, thứ ánh sáng chói mắt chiếu rọi căn phòng u ám, đồng thời cũng hắt thẳng  mặt Lâm Cấm.
 
Cô  trong phòng thẩm vấn, hai tay  còng,  dựa  ghế, khẽ nheo mắt . Cô đang định giơ tay lên dụi mắt, tay  mới rời khỏi mặt bàn,   thấy viên cảnh sát trẻ  mặt đập bàn bôm bốp.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-202.html.]
“Thành thật một chút, để tay yên   động đậy.”
 
Lâm Cấm  đặt tay xuống, chỉ  thể  lên trần nhà, chớp mắt liên tục để giảm bớt cảm giác cay xè.
 
“Cảnh sát,    ở đây hai tiếng . Các  đưa  đến đây mà   một lời, rốt cuộc  hỏi cái gì? Thẩm vấn tội phạm cũng   thẩm vấn như .”
 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Hừ, cô cũng hiểu   phết nhỉ.”
 
Trịnh Viễn Dương cùng một viên cảnh sát lớn tuổi khác đẩy cửa bước . Mỗi  cầm một ly , còn mang cho Lâm Cấm một phần cơm hộp.
 
“Ăn cơm  ! Xem  cô chắc cũng  ăn hai bữa .”
 
Lâm Cấm mở hộp cơm, dùng răng cắn mở bao đũa, giả vờ  hiểu ý tứ sâu xa trong lời  của viên cảnh sát già,  bẻ đũa, và một miếng cơm to.
 
Viên cảnh sát già và Trịnh Viễn Dương  xuống, viên cảnh sát trẻ còn  mở laptop  bắt đầu ghi chép.
 
Viên cảnh sát già đặt ly  xuống tự giới thiệu: “Cô bé,  tên là Huống Đào, cô  thể gọi  là chú Huống.”
 
Lâm Cấm nuốt xuống một ngụm cơm: “Chú Huống, các chú tìm cháu rốt cuộc là  chuyện gì? Bạn bè của cháu còn đang đợi.”
 
Huống Đào  tủm tỉm, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng nhếch lên theo nụ : “Không vội, chú  bảo các bạn cùng phòng của cháu về  cả . Chỉ cần hỏi rõ ràng là cháu cũng  thể .”
 
Lâm Cấm  thẳng : “Chú cứ hỏi ! Cháu nhất định sẽ  hết.”
 
Huống Đào: “Xem  tuổi cháu cũng trạc tuổi con gái chú, tại  cháu    chuyện  chứ?”
 
“Chuyện ? Cháu   chuyện  gì ạ? Chú Huống đừng  vu khống cháu, năm nay cháu còn  lấy học bổng đấy.” Mắt Lâm Cấm tràn đầy vẻ khó hiểu, thậm chí còn  xen lẫn một chút tức giận.
 
“Bốp!”
 
“Cô còn giả ngu giả ngơ đúng ? Trưa nay  khi rời trường cô   ,   từ   về, khai  cho  từ đầu đến cuối!”
 
Không đợi Huống Đào , Trịnh Viễn Dương bên cạnh   nhịn . Anh  nổi nóng ném tập hồ sơ xuống, mấy tấm ảnh trong đó rơi   chân Lâm Cấm.
 
Lâm Cấm cúi đầu, trong ảnh là hình cô rời khỏi trường. Thời điểm   đúng là lúc cô  taxi đến khu biệt thự.
 
Trong lòng cô  yên, nhưng vẫn tỏ vẻ  hiểu: “Đây là ảnh cháu  taxi mà,  chuyện gì , chẳng lẽ cháu    xe ?”