Lâm Ý Văn   sofa  khẽ: “Cấm Cấm,   , quan hệ cứ tính theo vai vế riêng. Anh họ của con cũng gọi  là  nuôi, gọi ba con là chú út đó.”
 
Được , lời  trong miệng lượn một vòng, Lâm Cấm mới thốt  hai chữ: “Mẹ nuôi.”
 
“A! Con ngoan.”
 
An Thanh Mạn  đến miệng sắp rách đến mang tai . Đưa xong quà, bà  móc  một phong bao lì xì dày cộm.
 
“Tuy mới qua Tết  bao lâu, nhưng bao lì xì vẫn  bù . Đợi đến sinh nhật con,  nuôi  bù cho con một bao lì xì thật to nữa.”
 
Bao lì xì   tay,  cần mở  chỉ dựa  độ dày cũng  bên trong  ít tiền. Lâm Cấm thật sự  nhận quá nhiều quà , vì  chỉ  thể khó xử  về phía Lâm Ý Văn.
 
Lâm Ý Văn  ngăn cản An Thanh Mạn: “Cứ nhận  Cấm Cấm, nếu   nuôi của con hôm nay cũng  chịu  .”
 
Có lời , Lâm Cấm    còn gánh nặng mà nhận lấy.
 
Đối với chuyện Lâm Cấm trở về, Lâm Ý Văn  khỏi dặn dò An Thanh Mạn thêm hai câu, bảo bà tạm thời đừng  chuyện tìm  con gái cho  khác , chuyện  chỉ  mấy  họ hàng  thiết  thôi.
 
An Thanh Mạn là  thế nào, miệng còn kín hơn cả keo. Bà  động tác kéo khóa miệng, xoa đầu Lâm Cấm một cái  rời .
 
Đám đông    hết, một ngày bận rộn của nhà họ Thời cuối cùng cũng  thể nghỉ ngơi một lát. Lâm Cấm hôm nay  thể  là  mùa, tất cả   trong nhà đều tặng quà và bù  bao lì xì. Ngay cả ba  cũng hào phóng đưa cho cô một chiếc thẻ đen,  thẳng đây là tiền tiêu vặt,  đủ thì cứ mạnh dạn xin họ.
 
Họ vẫn còn ở  bên nhà cũ, Lâm Cấm trở về phòng, lén lút đăng nhập  ngân hàng di động kiểm tra,  dư bảy chữ   đó suýt chút nữa   lóa mù mắt cô. Cộng thêm tiền tiêu vặt của những  khác cho,  bộ cộng  cũng gần một ngàn vạn.
 
Lâm Cấm mặt  cảm xúc thoát khỏi ứng dụng ngân hàng, mở ứng dụng thanh toán  ,  dư mấy ngàn tệ  đó mới  cô cảm thấy một tia chân thật.
 
Ông lão xem bói cho cô lúc nhỏ    sai, cô thật sự  mệnh phú quý, lời  quả  sai.
 
 
“Hắt xì!”
 
Ở một đạo quán xa xôi mấy ngàn cây , một ông lão đang vuốt chòm râu bạc, móc tổ chim  cây bỗng nhiên hắt  một cái. Tiếng hắt   kinh động con chim đang ấp trứng trong tổ. Nó đột nhiên vỗ cánh bay , đồng thời còn thải xuống một bãi phân chim rơi trúng đầu ông lão.
 
“Đứa nào đang mắng  ?”
 
Ông lão sụt sịt mũi, cảm nhận   đầu lành lạnh, một mùi hôi thối lập tức ập đến. Cả đầu ông đen , ngước mắt  chỉ  thể thấy một bóng đen nhỏ xíu, liền mở miệng chửi bậy.
 
Dính đầy phân, ông lão cũng hết cả hứng tiếp tục móc trứng chim, chậm rì rì trượt xuống cây, cẩn thận đặt chân lên đất bùn  mới buông tay. Ông  đến bên giếng nước, rửa sạch đầu và tay, hái một quả dưa chuột   bên thềm cửa ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-214.html.]
 
“Tùng Thanh, thằng nhóc thối , xuống núi  biệt tăm biệt tích, thật sự  chốn phồn hoa  mờ mắt .”
 
Ông lão lẩm bẩm trong miệng, càng  càng tức, nhét quả dưa chuột  miệng, móc điện thoại  định tìm  hỏi tội. Điện thoại còn  kịp gọi , nó  vang lên .
 
  gọi đến   Tùng Thanh, mà là Trì Nguyên,  chỉ  duyên thầy trò ngắn ngủi với ông.
 
Ông lão lập tức vui  mặt, nhanh chóng bắt máy: “Khách quý,  hôm nay  nghĩ đến gọi điện cho  ?”
 
Ở đầu dây bên , Trì Nguyên sờ sờ mũi: “Thì là nhớ thầy ạ, thầy dạo   khỏe ?”
 
Ông lão cắn quả dưa chuột kêu rôm rốp: “Khỏe,     khỏe . Sư , sư  của con đều  cả , bây giờ đạo quán chỉ còn một  .”
 
“Không  đám tiểu quỷ các con  ồn,  mỗi ngày   thanh tịnh đến mức nào.”
 
Trì Nguyên: “Vậy thì  quá, nếu  con thật sự lo thầy  quen.”
 
Ông lão hừ hừ: “Ta khỏe thật mà,  gì mà  quen. Con tìm   chuyện gì,   việc gì  đến điện Tam Bảo  nhỉ.”
 
Bị chọc thủng mục đích, Trì Nguyên  hề chột , ngược  nghiêm mặt : “Thầy, con  lẽ  tìm  tung tích của  đó .”
 
 
Khó khăn lắm mới thu dọn xong đống quà đầy đất, Lâm Cấm  tắm xong chuẩn  nghỉ ngơi,   xuống   thấy tiếng  ngoài cửa.
 
“Cấm Cấm, con ngủ ? Nếu  thì   nhé.”
 
Lâm Cấm lập tức từ  giường  dậy: “Chưa  ,    ạ!”
 
“Cạch.”
 
Lâm Ý Văn bưng một ly sữa . Bà đặt ly sữa lên bàn, thuận thế  xuống mép giường của Lâm Cấm: “Thế nào, về mấy ngày nay  quen  con?”
 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Lâm Cấm thành thật gật đầu: “Cũng  ạ, con   chỗ nào  quen cả.”
 
Lâm Ý Văn thở phào một : “Vậy thì , nếu  chỗ nào  thoải mái nhất định   với  nhé.”
 
“Vâng, con sẽ  ạ.”