“Tất nhiên là vẫn còn, nhưng tớ vẫn thấy buồn.”
 
Trời đất của Tang Duyệt như sắp sụp đổ.
 
Ai mà hiểu  nỗi buồn của cô chứ. Khó khăn lắm mới tìm  một  bạn cùng nhà hợp ý đến , bây giờ    sắp dọn , còn khó chịu hơn cả việc đồng nghiệp  thiết nghỉ việc. Hơn nữa, cô bạn  nấu ăn cũng  ngon,   cô  tìm   một đầu bếp như  nữa.
 
Tang Duyệt tưởng tượng đến cảnh      cơm ăn,  càng thêm thương tâm.
 
Lâm Cấm rút một tờ khăn giấy đưa cho cô: “Đừng  nữa, tớ   rời khỏi thành phố An ,  nhớ tớ thì  thể đến trường tìm mà.”
 
“Tối nay  ăn gì, tớ  cho,  cứ việc gọi món.”
 
“Cậu  đấy nhé, đừng  hối hận.” Tang Duyệt thút thít, một  kể  mười mấy món ăn.
 
“Giò heo kho tàu, tôm hấp dầu...”
 
Mỗi món đều là món chính, tốn  ít thời gian, Lâm Cấm đành  cắn răng đồng ý: “Được,  ăn hết tớ đánh  đấy.”
 
Tang Duyệt vênh mặt đáp : “Ăn  hết thì tớ để dành, để còn trông vật nhớ .”
 
Lâm Cấm... cạn lời.
 
 
Sau một hồi bận rộn, ăn cơm xong trở về trường  là hơn 9 giờ tối. Lâm Cấm báo cho ba    đến trường,  gọi video một lúc mới xách vali hành lý lên ký túc xá.
 
Các bạn cùng phòng cũng đều  trở về. Lâm Cấm đột nhiên đẩy cửa bước , mấy  còn sững sờ trong giây lát. Đến khi phản ứng , tiếng la hét của phòng 303 nhất thời xuyên thủng cả ký túc xá.
 
“Trời đất ơi, Cấm Cấm  về !”
 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Cậu về lúc nào , tớ còn tưởng   xin nghỉ thêm mấy ngày nữa chứ.”
 
“Người nhà  thế nào , sống chung với họ  vui ?”
 
Ba  vây quanh Lâm Cấm hỏi han một hồi, cô cũng kiên nhẫn trả lời từng  một.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-222.html.]
Nghe xong câu chuyện nhận    đơn giản của Lâm Cấm, cả ba  khỏi cảm thán may mà các bậc trưởng bối đều còn khỏe mạnh. Đến khi    chuyện một ngàn vạn tiền tiêu vặt, cả ba suýt chút nữa  ngất .
 
Giang Nhạc ôm điện thoại, mắt gần như  rớt xuống đất: “Mẹ ơi, cả đời  tớ cũng   thấy nhiều   như . Giới thượng lưu quả nhiên là giới thượng lưu,   tớ cũng là   quan hệ .”
 
Minh Tuệ cầm chiếc thẻ đen sờ tới sờ lui, lấy điện thoại  chụp liên tiếp mấy tấm ảnh chung: “Chiếc thẻ đen trong truyền thuyết cuối cùng tớ cũng  thấy ,   mấy tấm ảnh  tớ   vật gia truyền mới .”
 
Hoa Dĩ cũng  bình tĩnh nổi. Một tháng tiền tiêu vặt của cô cũng chỉ mới 50 vạn, bây giờ tiền tiêu vặt một tháng của bạn  còn nhiều hơn của cô nửa năm. Cô   từ  tìm  một chiếc khăn tay nhỏ cắn trong miệng, học theo bộ dạng của Tang Duyệt, éo éo giọng : “Phú bà ơi, cho phép em  tùy tùng của chị . Không cần nhiều, một tháng cho em 100 vạn là em mãn nguyện .”
 
Hoa Dĩ   nửa điểm ghen tị, ngược  còn vì bạn bè giàu  hơn  mà cảm thấy vô cùng vui vẻ. Giờ phút , cô chỉ hận  thể thông báo cho tất cả   trong vòng bạn bè , cái gì mà thái tử gia, tiểu công chúa của thành phố An, tất cả đều dẹp sang một bên , đây mới là sự chấn động đến từ giới hào môn Thủ đô.
 
“Thôi các , đừng trêu tớ nữa.”
 
Lâm Cấm mở vali , đặt năm sáu túi quà lên bàn: “Quà cho các  đây, xem  thích ,  thích thì tớ vẫn còn.”
 
Ba   , thoáng thấy những thứ bên trong liền hít  một . Các loại mỹ phẩm hàng hiệu, túi xách và dây chuyền xa xỉ, đồng hồ đính kim cương, cùng với nhẫn đá quý to hơn cả trứng bồ câu.
 
Minh Tuệ cầm một chiếc nhẫn hồng ngọc  thể tin nổi: “Cái ... đều là chọn cho bọn tớ ?”
 
“Ừ hử, tặng hết cho các  đó.”
 
Giang Nhạc duỗi tay sờ trán Lâm Cấm,   sờ trán : “Cậu   sốt , nhiều đồ như  chắc chắn giá trị  nhỏ,   thật sự  ?”
 
Lâm Cấm  gượng: “Thật  đây là  tớ tặng, tớ dùng  hết nhiều như , bà bảo tớ cứ tùy ý xử lý. Tớ còn sợ các  chê   do tớ tự tay chọn.”
 
“Sao   thể chứ, ai mà chê thì đúng là đồ ngốc.” Hoa Dĩ hưng phấn ôm một chiếc túi da cá sấu màu trắng, “Cuối cùng cũng gặp  em nó , tớ đợi mãi mà  thấy. Cấm Cấm cảm ơn , tớ chỉ cần cái túi  thôi.”
 
Để mai cô sẽ khoe ngay  vòng bạn bè, ai  dựa  cha  mới  thể lên đến đỉnh cao, cô dựa  bạn bè cũng lên . Không, đừng để đến mai, đăng ngay bây giờ. Hoa Dĩ  đến  gương, chụp liên tiếp mấy tấm ảnh chiếc túi  đăng lên mạng.
 
Thấy Hoa Dĩ  vui vẻ nhận quà, Minh Tuệ và Giang Nhạc cũng  còn gánh nặng tâm lý, mỗi  chọn một món quà trong túi.
 
“Bọn tớ chọn xong , cảm ơn Cấm Cấm nhé.”
 
Hai  một  cầm một bộ mỹ phẩm liền  chọn nữa.
 
Lâm Cấm thúc giục họ tiếp tục lấy thêm: “Còn nhiều lắm, các  cứ lấy tiếp .”