Lâm Cấm  hề lay động, cô dí cành cây sát  trán gã thêm một chút, “Vẫn  trả lời câu hỏi của , ngươi   là Thái Phúc đạo nhân ?”
 
Thái Phúc đạo nhân nuốt nước bọt, “Tiểu cô nương, đạo hiệu của  là Du Vân,   Thái Phúc đạo nhân gì đó mà cô .”
 
“Vậy ?” Ánh mắt Lâm Cấm sắc , cô ném lá bùa xuống  mặt gã, “Vậy ngươi xem đây   đồ của ngươi , trả lời cho nghiêm túc .”
 
Thái Phúc đạo nhân liếc  lá bùa  ánh sáng lờ mờ, thoáng thấy chấm đen ở góc, cứ ngỡ đó là lá bùa  phát nổ lúc nãy.
 
Gã thản nhiên , “Là của ,  đó còn  ký hiệu của  mà.”
 
“ là ngươi .” Lâm Cấm  khẩy, trong mắt dấy lên một cơn bão lạnh lẽo.
 
Cô vứt cành cây , lôi từ trong ba lô  một con d.a.o gọt hoa quả, “Ngươi  từng bán một lá bùa trấn áp linh hồn, đúng ?”
 
Lưỡi d.a.o lóe lên ánh bạc  ánh trăng, Thái Phúc đạo nhân run rẩy, “Lá bùa trấn áp linh hồn gì chứ, cô đừng  vu khống cho , đó là chuyện thất đức, ai   tự hủy hoại bát cơm của  chứ.”
 
Gã nhất quyết  thừa nhận, Lâm Cấm một tay xách gã từ  đất lên, đồng thời kề con d.a.o  động mạch cổ của gã.
 
“Nếu mày  ,” giọng cô lạnh buốt, “ tin đêm nay tao cho mày  chôn cùng lá bùa  ?”
 
“ ,  !”
 
Lưỡi d.a.o lạnh lẽo kề sát da thịt, Thái Phúc đạo nhân hèn nhát khai ngay lập tức, “Cô thả    , nếu   quyết  .”
 
Lâm Cấm buông tay, Thái Phúc đạo nhân ngã phịch xuống đất.
 
Cổ chân   nhói lên đau đớn, gã nghiến răng, cố nén  kêu một tiếng.
 
Nhanh chóng che giấu cảm xúc, gã tươi  giải thích, “Chuyện là thế ,  đúng là từng  một lá bùa như .”
 
“Hửm? Rồi  nữa?”
 
“Rồi...” Thái Phúc đạo nhân  hề hề, ném  một lá bùa màu đỏ, “... nó sẽ tiễn cô về Tây Thiên!”
 
Vừa dứt lời, bề mặt lá bùa lóe lên ánh sáng trắng,  gian giữa hai  như  nén , một luồng khí lạnh buốt giá ùa đến từ bốn phương tám hướng.
 
Nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, sương giá trắng xóa tức thì bao trùm lên vạn vật.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
 
Lâm Cấm cúi đầu , nửa   của    sương giá bao phủ, chỉ trong khoảnh khắc, lớp sương  hóa thành băng cứng.
 
Một tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt cô.
 
Bản lĩnh của giới Huyền Môn quả nhiên là muôn màu muôn vẻ.
 
Chỉ một cái chớp mắt, Thái Phúc đạo nhân đang   mặt cô  nhân cơ hội  nhanh chân tẩu thoát.
 
Lâm Cấm ngước mắt lên, thấy đối phương đang cà nhắc chống cành cây bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-241.html.]
 
Khóe miệng cô cong lên, một đám mây đen nhanh chóng tụ   đỉnh đầu Thái Phúc đạo nhân.
 
Ngay khi cô định gọi sấm sét xuống, đột nhiên cảm thấy nửa   nhẹ bẫng.
 
Một luồng  ấm lan tỏa, khối băng đang trói buộc cô tức thì tan thành nước, ngấm  bãi cỏ.”
“Lâm Cấm nghiêng đầu  sang, chẳng  từ lúc nào, trong công viên   thêm hai  đang  lẳng lặng trong bóng tối,  rõ mặt mũi.
 
Nhìn sơ qua chỉ thấy một  cao, một  thấp. Không khí thoang thoảng  thở nóng rực của lửa.
 
Lại là  trong Huyền môn?
 
Thái Phúc đạo nhân cứng đờ , kinh ngạc  kẻ mới đến, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.
 
“Ngươi... Sao ngươi  tìm  đến tận đây?”
 
Hắn   hình đổi dạng,  kẻ  vẫn  thể tìm   chứ!
 
Hai  chậm rãi bước  khỏi bóng tối,   ánh đèn đường, để lộ  gương mặt quen thuộc.
 
Đồng tử Lâm Cấm đột nhiên co rút .
 
Là  tiểu đạo sĩ  bói toán cho cô ở gánh xiếc.
 
Người  bên cạnh cũng là một ông lão trông  quen, cô ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng lục   khuôn mặt  từ ký ức tuổi thơ.
 
Chính là lão đạo sĩ hồi nhỏ  bói cho cô, còn lừa mất năm hào duy nhất của cô.
 
Sao hai    ở đây?
 
Lẽ nào họ quen  Thái Phúc đạo nhân?
 
Không đợi Lâm Cấm kịp suy đoán về mối quan hệ của hai bên, ông lão  lên tiếng .
 
“Thái Phúc,  ngờ ngươi cũng  ngày thảm hại thế .”
 
Thái Phúc đạo nhân nghiến chặt răng: “Thái Hư tử, ông bớt giở mấy cái trò vớ vẩn đó !     hôm nay xui xẻo  ngừng, hóa  tất cả đều là cái bẫy ông giăng sẵn!”
 
Thảo nào hôm nay  gặp hạn liên miên, hóa  Lâm Cấm chính là mồi câu mà Thái Hư tử thả .
 
 là một kẻ tiểu nhân âm hiểm, quá mức âm hiểm!
 
Thái Hư tử liếc  Lâm Cấm, thấy cô đang giơ con d.a.o bổ dưa hấu với vẻ mặt đằng đằng sát khí thì cũng thoáng hiểu  tại  Thái Phúc đạo nhân   .
 
Lão vung phất trần, hừ nhẹ: “Đáng đời nhà ngươi! Ai bảo ngươi suốt ngày mạo danh lừa đảo, danh tiếng của Thái Thanh Quán đều  ngươi  cho bại hoại hết .”
 
Thái Phúc   thì nổi giận đùng đùng: “Đồ khốn! Nếu   năm đó ông cấm  bán bùa,   đến nỗi  lưu lạc tới mức ? Giờ ông còn mặt mũi    bại hoại danh tiếng ?”