Thú thật, cô  bao giờ ghét Trữ Mặc Thần. Có một  sếp   trai ngời ngời,  lắm tiền như  khiến công việc mỗi ngày đều tràn đầy hứng khởi. Hơn nữa, vị sếp   việc  dứt khoát, tính tình  thoải mái, dễ gần. Đã  còn hào phóng, thưởng tiền  bao giờ keo kiệt một xu.
 
Đàn ông xuất chúng như thế, ai mà  thích cho ?  tiền đề là    vướng  mấy món nợ đào hoa, nếu  thì  giỏi giang đến mấy cũng bằng thừa.
 
Bố  từng dặn cô nhất định  sống thật hạnh phúc, nhưng hạnh phúc   nghĩa là cô  chấp nhận lời tỏ tình của một  đàn ông   vợ  cưới.
 
Vậy nếu Trữ Mặc Thần trở  độc , liệu lúc đó   nên đồng ý  nhỉ?
 
Khương Manh Tâm thấy đầu đau như búa bổ, lòng rối như tơ vò, chỉ  vùi mặt  hai lòng bàn tay.
 
Phức tạp quá  mất! F.A suốt hai mươi ba năm trời,  đầu tiên rung động  gặp ngay    vị hôn thê.
 
Cô  thể  kẻ chen chân  tình cảm của  khác, càng khinh thường việc   “tiểu tam”, cho dù đối phương  là Thời Vân Thư  chăng nữa.
 
Càng nghĩ càng rối, Khương Manh Tâm bèn thu dọn đồ đạc  rời khỏi phòng.
 
Thủ tục trả phòng   giải quyết xong xuôi, Trữ Mặc Thần còn chu đáo đặt sẵn xe đưa cô về.
 
Tài xế đang đợi ngoài cửa, Khương Manh Tâm  theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, men theo hành lang để  ngoài.
 
Lúc  ngang qua phòng Hoa Mai, ánh mắt cô vô tình lướt qua khung cửa sổ đang hé mở của căn phòng, nhưng  cũng nhanh chóng dời .
 
Cô rời   bao lâu thì gia đình ba  nhà Lâm Cấm cũng dùng bữa xong, thanh toán   về.
 
Trời  khá muộn nên cả ba   ý định  dạo nữa mà lái xe thẳng về nhà.
 
Lâm Ý Văn vẫn  ở ghế  cùng con gái, hai  con  mật tựa   thủ thỉ đủ thứ chuyện trong cuộc sống.
 
Thời   lái xe, qua kính chiếu hậu thấy tâm trạng vợ   vẻ , lòng  cũng vui lây. Kể từ khi về nước, trạng thái của vợ   lên trông thấy,  hơn bất cứ lúc nào trong suốt mười tám năm qua.
 
Anh thầm nghĩ, nếu cứ đà ,  lẽ   vợ  sẽ  cần  nước ngoài tĩnh dưỡng nữa. Vợ chồng   thể ở bên con gái cả đời.
 
Giờ phút , Thời vô cùng cảm kích Thời Vân Thư. May mà cô  gặp  con gái , nếu , cảnh tượng ấm áp   lẽ cả đời  cũng   chứng kiến.
 
Anh mải mê nghĩ xem nên tặng quà gì cho gia đình  cả để đáp lễ mà  hề để ý rằng con đường phía  ngày càng vắng bóng xe cộ.
 
Giờ  đáng lẽ là cao điểm tan tầm, bình thường  qua đây cũng  kẹt xe mất nửa tiếng,  mà hôm nay  thông suốt một mạch lên tận đường  cao.
 
Đang trò chuyện với Lâm Ý Văn, Lâm Cấm bỗng im bặt. Cô từ từ  thẳng dậy  hé cửa kính xe xuống.
 
Bên ngoài, đường cao tốc vắng tanh, từ lúc lên đường đến giờ  thấy một chiếc xe nào chạy qua. Trên bản đồ cũng  báo  ùn tắc, cũng chẳng  thông báo nào về việc cầu vượt  phong tỏa.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-271.html.]
Không một bóng xe, cảm giác thật kỳ quái.
 
Lâm Cấm  hạ hết cửa kính xe xuống, mà chỉ liếc  qua gương chiếu hậu bên ngoài.
 
Cả phía  lẫn phía  đều  một bóng xe, dường như  cả đoạn đường  cao  chỉ  mỗi xe của họ.
 
Gió rít lên phần phật,  gian bên ngoài yên tĩnh đến lạ thường.
 
Tim Lâm Cấm khẽ hẫng một nhịp, cô kéo cửa kính lên  kiên nhẫn chờ đợi.
 
Cô dán chặt mắt  gương chiếu hậu, đột nhiên, trong gương xuất hiện mấy chấm đen nhỏ.
 
Mấy chấm đen đó di chuyển khá chậm, chạy một chút  dừng một chút,  hề tăng tốc đuổi theo.
 
“Có chuyện gì  Cấm Cấm?”
 
Lâm Ý Văn vẫn luôn để ý con gái, thấy sắc mặt cô   liền vội vàng hỏi.
 
Thời cũng tranh thủ liếc  kính chiếu hậu trong xe: “Say xe  con? Sắp về đến nhà .”
 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Lâm Cấm  đáp, cô nhoài  qua vai Lâm Ý Văn để   gương chiếu hậu bên .
 
Bên đó cũng y như , trong tầm mắt xuất hiện hai chấm đen.
 
Cộng với những chấm đen bên trái,  thể khẳng định phía   ba chiếc xe đang bám theo họ.
 
Lâm Cấm   ngay ngắn, thúc giục Thời: “Bố, tăng tốc lên .”
 
“Hả? Được.”
 
Thời  hiểu vì  con gái   , nhưng  vẫn sáng suốt  hỏi nhiều, lập tức nhấn ga tăng tốc.
 
Chiếc xe vọt lên, bỏ xa mấy chấm đen   phía .
 
Lâm Cấm tiếp tục quan sát kính chiếu hậu, quả nhiên chẳng bao lâu , mấy chấm đen đó  đuổi kịp.
 
Lần , chúng dường như     phát hiện nên tăng tốc hết cỡ, chỉ trong nháy mắt  áp sát ngay đuôi xe của họ. Mấy chiếc xe dí sát  , cảm giác  thể va  bất cứ lúc nào.
 
Lâm Ý Văn kinh ngạc: “Chuyện gì thế ? Tại  mấy chiếc xe đó  bám theo chúng ?”
 
Thời  chằm chằm  kính chiếu hậu, nhíu mày: “Là cố ý ?”