Vừa , ngay  khi xe va chạm, cô chỉ kịp lấy  hai chiếc mũ bảo hiểm xe máy từ trong  gian cho ba  đội lên. May mà mũ bảo hiểm đủ chắc chắn, nếu  với cú va chạm mạnh như , họ chắc chắn sẽ  thương nặng.
 
 dù thế, ba  cô vẫn  ngất , hi vọng họ   nội thương gì.
 
Lâm Cấm  dậy phủi những mảnh kính vỡ  ,  đến  mấy chiếc xe van, tháo ba cái camera hành trình   ném   gian để xóa bỏ  dấu vết.
 
Sau đó, cô bẻ gãy tay nắm cửa xe của , tạo hiện trường giả giống như   từ bên ngoài phá , ngay  khi tiếng còi cảnh sát vang lên, cô mới   bên cạnh ba   tự đánh ngất chính .
 
Có băng đảng xã hội đen thanh trừng   cầu vượt, Cục Công an thành phố An nhanh chóng  mặt.
 
Người đến vẫn là những  quen cũ của Lâm Cấm: Lạc Lạc, Trịnh Viễn Dương và Huống Đào.
 
Trước khi đến, cả ba  nhận  tin,  rằng gia đình Lâm Cấm    trả thù.
 
Trên đường , ba  còn đang cảm thán   Lâm Cấm gặp  vận rủi gì mà cứ dăm bữa nửa tháng  xảy  chuyện,     đối phương còn  cả súng.
 
Cả ba đều cho rằng   Lâm Cấm chắc chắn  thương  nặng, thậm chí  chuẩn  sẵn tâm lý đối mặt với tình huống  nhất.
 
Kết quả bây giờ thì  ,  đến hiện trường,  thấy tình trạng  cầu vượt, ai nấy đều cảm thấy  thể tin nổi.
 
Bốn chiếc xe, ba ,  những  khác  ?
 
Hơn nữa, ba chiếc xe van phía     hề hấn gì, cửa xe mở toang, thậm chí còn  tắt máy.
 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Bỏ xe chạy trốn ư?
 
 điều đó cũng  thể nào, cây cầu vượt   cảnh sát phong tỏa  , các lối   đều   canh gác, bên   là dòng xe cộ tấp nập,  là một đám  thế nào mới  thể biến mất  dấu vết như ?
 
Ba  nghĩ mà thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
 
Cứ như gặp  chuyện ma quái . Những kẻ đến trả thù  cả ?”
“Lâm Cấm tỉnh   lâu  khi  đưa tới bệnh viện, nhưng để tránh  cảnh sát hỏi cung ngay lập tức, cô vẫn giả vờ hôn mê cho đến tận sáng hôm .
 
Thời, ba cô,  tỉnh  cô nửa tiếng và đang   sofa trả lời thẩm vấn.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-274.html.]
Trò chuyện   vài câu, ông liền thấy Lâm Cấm cựa quậy  giường, bèn vội cắt ngang cuộc thẩm vấn, lao tới bên giường lo lắng hỏi: “Cấm Cấm, con tỉnh  ? Có thấy khó chịu ở  ?”
 
Ba viên cảnh sát họ Huống cũng cất sổ tay, chậm rãi bước đến bên giường bệnh của Lâm Cấm.
 
Lâm Cấm mở to mắt  trân trối lên trần nhà, ngẩn  một lúc lâu mới  sang  Thời: “Ba, đây là  ?”
 
Thời nhấn nút điều khiển ở đầu giường, nâng giường lên một chút: “Đây là bệnh viện. Tối qua nhà  gặp tai nạn xe, đang ở đây điều trị.”
 
Lâm Cấm chống tay định  dậy, nhưng vô ý  động đến vết thương  tay, đau đến mức cô  nhăn mặt xuýt xoa.
 
Thời vội vàng cản : “Đừng cử động, đừng cử động! Bác sĩ  hai tay con  mảnh kính cắt , mấy ngày   cẩn thận một chút.”
 
“Con  ,    ạ? Sao con  thấy  ?”
 
Lâm Cấm đảo mắt  quanh phòng bệnh một lượt, nhận  ngoài hai cha con cô  thì   chiếc giường thứ ba nào cả.
 
Lòng cô thắt .
 
Chẳng lẽ   xảy  chuyện gì ?
 
Rõ ràng  khi đến bệnh viện, cô  kiểm tra và chắc chắn    thương. Hay là…  nội thương thật ?
 
Thời vỗ về: “Cấm Cấm, con đừng lo,  con   cả.”
 
Lâm Cấm sốt ruột  ông: “Vậy  đang ở  ạ?”
 
Thời hất cằm về phía phòng bên cạnh: “Mẹ ở phòng kế bên. Thân thể   gì đáng ngại, chỉ là tối qua  nhiễm lạnh nên sốt cao, bác sĩ sợ sẽ biến chứng thành viêm phổi. Mẹ con sợ lây bệnh cho con nên  chủ động sang phòng bên cạnh điều trị .”
 
Nghe giải thích xong, Lâm Cấm vẫn  thể yên lòng. Cô khóa van bình truyền dịch, lật chăn xuống giường, đẩy theo cả cọc truyền dịch mở cánh cửa thông sang phòng thứ hai.
Lúc , bà Lâm Ý Văn vẫn đang sốt cao. Mu bàn tay trắng bệch cắm kim truyền dịch, tương phản với gương mặt đỏ bừng và đôi môi khô nứt. Vài lọn tóc bết mồ hôi dính  trán, dáng  gầy gò   giường trông mỏng manh như thể  thể lịm  bất cứ lúc nào.
 
Thấy Lâm Cấm ở cửa, bà vội lấy tay che miệng: “Cấm Cấm, con tỉnh  ? Cứ  ở cửa , đừng  gần,  đang sốt, kẻo lây cho các con.”
 
Bà  dứt lời  cảm thấy cổ họng ngứa ngáy,  nhịn  ho khan vài tiếng. Bà vội lấy khăn giấy che miệng  , ho đến mức tưởng như văng cả phổi  ngoài.