kịp  xe nào dừng , một chiếc xe con quen thuộc  đỗ xịch  mặt họ.
 
Cửa sổ xe hạ xuống, là Tang Duyệt với vẻ mặt đầy lo lắng.
 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Mau lên xe!”
 
Chẳng cần nhiều lời, cả ba  vội mở cửa chui tọt  trong.
 
Cửa  đóng, chiếc xe  vọt  như tên bắn.
 
Hoa Dĩ vội vàng thắt dây an , bám chặt  ghế  kéo cửa sổ lên: “Tang Duyệt,  Cấm Cấm   tai nạn xe cộ ? Cái con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó thế mà  hé răng nửa lời với bọn .”
 
Giang Nhạc ôm ngực, mặt mày hoảng hốt: “ thế, chị Tình chỉ  là trầy xước nhẹ thôi, nhưng mà tim em cứ đập thình thịch từ sáng đến giờ, chỉ sợ Cấm Cấm  mệnh hệ gì.”
 
Minh Tuệ lo đến mức sắp : “Chị Tình còn  là cả nhà Cấm Cấm đều gặp tai nạn. Sao họ  xui xẻo thế chứ, đoạn đường cao tốc đó tớ  suốt, xác suất gặp tai nạn  đến một phần trăm .”
 
“Tớ cũng  rõ lắm, nhưng  thể chắc chắn vụ tai nạn    là sự cố ngoài ý .”
 
Tang Duyệt siết chặt vô lăng, nghĩ đến kết quả điều tra , ánh mắt cô chợt lạnh .”
“Cả đám bạn hớt ha hớt hải chạy  bệnh viện. Vừa thấy Lâm Cấm   lành lặn   sofa gặm táo, họ liền vứt toẹt giỏ trái cây lên bàn  xúm  quanh cô.
 
“Cái con nhỏ c.h.ế.t tiệt , xảy  chuyện lớn như     cho bọn tớ một tiếng? Nếu hôm nay  thấy  nghỉ học, chắc bọn tớ cũng chẳng  gì sất!”
 
“Còn   nữa ? Bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng như thế mà  còn  nổi,  lẽ va đập đến ngớ ngẩn ?”
 
“Đầu    ? Còn cô chú thì ,     thương bên trong chứ?”
 
Bốn cô bạn  soi xét Lâm Cấm từ đầu đến chân một lượt, xác định cô   vấn đề gì lớn mới chịu  xuống ghế.
 
Lâm Cấm đợi cả đám kiểm tra xong, cầm quả táo cắn dở lên gặm tiếp, thản nhiên : “Tớ vốn dĩ chẳng  xin nghỉ , nhưng bố  nhất quyết bắt tớ ở  theo dõi thêm hai ngày, thế nên đành chịu thôi.”
 
Minh Tuệ lườm cô cháy mặt: “Cậu còn thấy tiếc hùi hụi đấy ? May mà    phúc lớn mạng lớn, chứ  tớ  tưởng   ai bỏ bùa  đấy.”
 
Trong vòng một năm mà   bệnh viện   bao nhiêu ,  nào cũng là chuyện tày trời, bệnh viện sắp thành nhà thứ hai của cô đến nơi .
 
 lúc , ông Thời gọt xong đĩa hoa quả, đặt  mặt bốn cô gái.
 
“Các cháu ăn chút hoa quả . Cảm ơn các cháu  quan tâm, nhà chú   cả.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-276.html.]
“Cháu cảm ơn chú ạ, chú mau  nghỉ ,  cần tiếp bọn cháu .” Bốn  vội vàng cảm ơn.
 
“Vậy   Cấm Cấm, bố  với  đây,  chuyện gì thì gọi bố nhé.” Ông Thời đặt con d.a.o gọt hoa quả xuống, dặn dò Lâm Cấm vài câu    phòng trong.
 
Lâm Ý Văn đang   sofa ở phòng trong, thấy bạn của con gái đến nên  tiện  ngoài, chỉ  thể đeo khẩu trang chào hỏi  .
 
Mấy cô gái cũng rối rít đáp . Đợi đến khi cánh cửa phòng đóng , họ mới thu vẻ lo lắng  mặt, cẩn trọng hỏi.
 
Hoa Dĩ nghiêm mặt: “Trên đường đến đây, Tang Duyệt  kể cho bọn tớ . Vụ tai nạn của    là sự cố, mà là  kẻ cố ý. Cậu  đắc tội với ai ?”
 
Giang Nhạc tiếp lời: “ đó Cấm Cấm, Tang Tang  đối phương  lai lịch  tầm thường,  liên quan đến vụ án g.i.ế.c     dính  ?”
 
Lâm Cấm đắn đo một hồi, vẻ mặt rối rắm    nên  cho bạn bè   .
 
Nếu ích kỷ một chút, chuyện  càng ít   càng .
 
Kéo Tang Duyệt  cuộc  là một tai nạn, bây giờ nếu  lôi cả đám bạn , lỡ  cẩn thận khiến họ  liên lụy, cô sẽ dằn vặt đến c.h.ế.t mất.
 
Thấy Lâm Cấm cứ do do dự dự, Minh Tuệ tức đến nỗi vỗ một cái bốp  gáy cô: “Này, đến nước   mà  còn giấu bọn tớ ? Tốt  gì chúng  cũng từng cùng   sinh  tử, coi  là bạn bè thì    chứ.”
 
“Một  thợ giày quèn còn hơn ba ông Gia Cát Lượng,  cứ   để   cùng nghĩ cách.”
 
Giang Nhạc   liền bất lực đảo mắt: “Là ba  thợ giày còn hơn một ông Gia Cát Lượng.”
 
“Thôi  , ba  thợ giày.” Minh Tuệ rụt tay về, chân thành hỏi: “Vậy Cấm Cấm, rốt cuộc   chuyện gì đang giấu bọn tớ?”
 
Hoa Dĩ và Giang Nhạc cũng đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Cấm.
 
Cả nhóm  sớm nhận  Lâm Cấm  bí mật từ lâu, nhưng đều ngầm hiểu  hỏi trong những cuộc  chuyện thường ngày. Họ cứ nghĩ rằng  sẽ  một ngày sự thật  phơi bày, nên  sớm một chút  muộn một chút cũng chẳng khác gì .
 
 xem  họ  lầm. Lẽ  họ nên hỏi từ sớm, như  còn hơn là  bạn   hại mà bản   chẳng  gì cả.
 
Lâm Cấm cúi đầu im lặng một lúc lâu. Ngay khi mấy  bạn nghĩ rằng cô sẽ  , thậm chí còn tự biên tự diễn trong đầu đủ  kịch bản rằng tất cả chỉ là do họ tự  đa tình, thì cô cất tiếng.
 
“Chuyện ...  bắt đầu từ cái c.h.ế.t của bạn tớ.”
 
Qua lời kể của Lâm Cấm, cuối cùng   cũng hiểu  bí mật mà cô che giấu, cũng hiểu tại   đây cô  tha thiết   gặp mặt bạn   cuối.
 
Hóa ,  bạn đó chính là Hứa Nhiễm, cô gái mà họ  vô   nhắc đến  mỗi bữa ăn.