Gã đàn ông thấy hành động của họ, vết sẹo  mặt co  thành một nụ  tàn độc. Gã giơ khẩu s.ú.n.g săn lên và bóp cò.
 
Viên đạn sượt qua  Tịch Ngọc Búi và Thời Hành, găm thẳng  bức tường bên cạnh.
 
Mảnh vỡ xi măng b.ắ.n tung tóe, rơi lả tả xuống đầu hai . Cả hai chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng nhưng vẫn  dám dừng bước.
 
Thấy con ch.ó săn sắp đuổi kịp, Thời Hành vội  , dùng hết sức ném cục đá cuối cùng trong tay  đầu nó.
 
Cục đá ném trúng đầu con ch.ó săn, nhưng nó chỉ khựng  một chút  tiếp tục lao tới.
 
Cùng lúc đó, gã đàn ông  nạp thêm hai viên đạn, giơ s.ú.n.g nhắm về phía Tịch Ngọc Búi.
 
“Cẩn thận!”
 
Thời Hành cảm nhận  nguy hiểm c.h.ế.t  ập đến,  gồng sức ôm chầm lấy Tịch Ngọc Búi  bổ nhào về phía .
 
“Đoàng!”
 
“Đoàng!”
 
Gã đàn ông siết cò, hai viên đạn bay , găm thẳng  vai và bắp chân của Thời Hành.
 
Hai  ngã dúi dụi xuống đất, đ.â.m sầm  mấy thùng giấy chất ở góc tường.
 
Tịch Ngọc Búi hoảng sợ  cánh tay Thời Hành ướt đẫm m.á.u tươi, sợ đến mức nước mắt giàn giụa.
 
“Anh Hành!”
 
Thời Hành lắc đầu với vợ, cố gắng gượng dậy, kéo cô chạy tiếp.
 
 con ch.ó săn  đuổi kịp, nó chồm lên lưng , cào một cú trời giáng.
 
“A!”
 
Lưng Thời Hành đau nhói, áo  xé toạc, để lộ mấy vệt cào rớm máu.
 
Tịch Ngọc Búi hoảng loạn quờ quạng  mặt đất, vớ  một cây gậy gỗ liền dùng hết sức đ.â.m  bụng con ch.ó săn.
 
“Gâu!”
 
Cây gậy gỗ đ.â.m xuyên qua bụng con ch.ó săn. Nó đau đớn tru lên một tiếng, vội vàng buông móng vuốt và lùi .
 
Nó   mặt đất, m.á.u tươi tí tách nhỏ xuống.
 
Con chó săn gầm gừ trong cổ họng, nhe hàm răng sắc nhọn về phía Tịch Ngọc Búi, chuẩn  lao lên  nữa.
 
Lúc , một tiếng huýt sáo vang lên từ phía , gã đàn ông vác s.ú.n.g săn  đuổi kịp.
 
Gã gọi con ch.ó săn , khập khiễng bước đến  mặt hai .
 
Tịch Ngọc Búi gắng sức đỡ Thời Hành dậy khỏi mặt đất, mắt đảo quanh tìm kiếm cơ hội trốn thoát.
 
Không  thì thôi,   tim cô như hẫng một nhịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-282.html.]
 
Bốn phía đều là tường, họ  chạy  một con ngõ cụt.
 
Lòng Tịch Ngọc Búi lạnh ngắt,   thật sự hết đường trốn .
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
 
Trông thấy bộ dạng thảm hại của hai , gã đàn ông thản nhiên huýt sáo một tiếng  vẻ đắc ý.
 
“Sao  chạy nữa ? Mới nãy còn hăng lắm mà.”
 
Trong ánh mắt kinh hoàng của họ, gã nạp đạn  khẩu súng, giơ tay nhắm thẳng  đầu hai .
 
Thời Hành và Tịch Ngọc Búi   tuyệt vọng.
 
Ngõ cụt   lối , hai   định sẵn là  thể thoát .
 
Thời Hành ôm chặt Tịch Ngọc Búi, hai  tựa đầu  , nhắm mắt chờ đợi cái c.h.ế.t ập đến.
 
Gã đàn ông ấn xuống cò súng, nòng s.ú.n.g tóe lên một tia lửa nhỏ.
 
“Đoàng!”
“Ầm!
 
Trên bầu trời nước Mỹ, cả một vùng mây đen kịt đang vần vũ kéo đến. Một tia sét lớn bằng bắp tay xé toang tầng mây, giáng thẳng xuống.
 
Mục tiêu của nó vô cùng rõ ràng, lao thẳng  con hẻm nhỏ và đánh trúng gã đàn ông cùng con ch.ó săn.
 
Con hẻm âm u bỗng lóe lên thứ ánh sáng trắng chói lòa. Gã đàn ông hung tợn và con ch.ó săn của  tan thành tro bụi ngay trong nháy mắt.
 
Cơn đau như dự tính   ập tới, Thời Hành và Tịch Ngọc Búi chỉ  thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa,  đó cả con hẻm chìm  tĩnh lặng.
 
Họ đợi một lúc lâu mới dám run rẩy mở mắt , kinh ngạc đến tròn mắt khi  thấy con hẻm  trống .
 
Gã đàn ông truy sát họ  biến mất, ngay cả con ch.ó săn cũng  thấy tăm ,  mặt đất chỉ còn sót  nửa cây s.ú.n.g săn vỡ nát.
 
Cả hai vẫn còn  bệt  đất, kinh hãi lắng  tiếng sấm rền vang  đỉnh đầu và  những tia chớp ngoằn ngoèo xé toạc bầu trời. Vài tia sét nữa giáng xuống, đánh sập những bức tường và mái nhà gần đó. Họ thậm chí còn thấy một cái cây cổ thụ to lớn cách đó  xa  sét đánh trúng, đổ rầm xuống đất.
 
Ngay  tiếng sấm là một trận mưa rào xối xả. Nước mưa gột rửa mùi m.á.u tanh trong con hẻm, cuốn phăng  đống tro tàn  mặt đất.
 
Thời Hành  Tịch Ngọc Búi đỡ dậy. Cả hai dìu ,  đống tro cốt  mặt đất mà  khỏi rùng  sợ hãi.
 
Đây... là sức mạnh của tự nhiên ?
 
Chưa kịp rời khỏi con hẻm, cả hai   thấy tiếng xe đang lao tới từ bên ngoài.
 
Giữa màn mưa trắng xóa, một nhóm  vũ trang đầy đủ xông . Thấy mục tiêu của chuyến   , họ vội vàng chạy tới hỏi han.
 
“Hai    chứ?”
 
Nhận  phù hiệu cờ đỏ  đồng phục của họ, Thời Hành và Tịch Ngọc Búi vội vàng tiến  gần: “Chúng   , cảm ơn    đến cứu.”
 
Nhóm  của đại sứ quán vây quanh hai , cảnh giác quan sát xung quanh: “Kẻ truy sát hai   ?”
 
Tịch Ngọc Búi chỉ  đống tro tàn giữa vũng nước mưa, : “Lúc nãy trời nổi cơn giông, gã đàn ông và con ch.ó săn đuổi g.i.ế.c chúng ...   sét đánh trúng .”