Mọi  gần như đến cùng một lúc. Sau khi  bác sĩ thông báo về tình hình vết thương, những giọt nước mắt mà Chúc An Du cố kìm nén suốt quãng đường cứ thế tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt dây.
 
Thời Vân Thư cũng xót xa  chịu nổi, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Cô ôm lấy Chúc An Du, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ,  họ là  hiền ắt  trời thương, chắc chắn sẽ bình an vô sự thôi. Cậu đừng tự   hoảng loạn.”
 
“Vân Thư, tớ sợ lắm.”
 
Chúc An Du vùi mặt  lòng cô bạn, nức nở  thành tiếng. Trong đầu cô bé cứ ám ảnh mãi hình ảnh  trông thấy. Tịch Thượng   quấn đầy băng gạc trắng toát,  im lìm  giường, vài chỗ băng còn thấm m.á.u tươi, và  vẫn còn hôn mê sâu.
 
Sao  thế ? Anh chỉ   một nhiệm vụ thôi mà,    thương nghiêm trọng đến mức ?
 
Lâm Ý Văn chỉ dám  thoáng qua  vội vã   phòng ngoài. Bà  thể chịu đựng  những cảnh tượng như thế , nó khiến bà  kìm  mà nhớ  cảnh con gái   viện năm ngoái. Khi , hai  con họ còn  nhận  , thậm chí còn   đến sự tồn tại của đối phương. Trong khi  khác   nhà ở bên chăm sóc, con gái bà chỉ  một  lủi thủi trong bệnh viện.
 
Cứ nghĩ đến là lòng bà  quặn đau.
 
Lâm Ý Văn  ở phòng ngoài, lòng  lo cho Tịch Thượng,   ngừng liếc  điện thoại.
 
Đầu dây bên , con gái bà vẫn  trả lời tin nhắn.
 
Chẳng hiểu , từ hôm qua đến giờ bà cứ thấp thỏm  yên, đến ngủ cũng  gặp ác mộng. Nếu   tối qua  gọi  cho con bé, bà nhất định  đòi  theo đến thành phố An.  bây giờ, cả buổi sáng   hồi âm, bà  khỏi lo lắng suy diễn, sợ con bé  xảy  chuyện gì.
 
Lâm Ý Văn né    một góc gọi điện. Chuông điện thoại  reo lên, bà   thấy tiếng nhạc chuông quen thuộc vang lên từ ngoài cửa.
 
Lâm Cấm cầm điện thoại đẩy cửa bước , thấy Lâm Ý Văn ở ngay cửa liền trực tiếp tắt máy: “Mẹ tìm con ?”
 
Cô  tắm gội qua loa, mái tóc vẫn còn vương  nóng, quần áo cũng   bộ khác. Mùi nước hoa thơm ngát   cuối cùng cũng át   mùi tanh của biển cả.
 
Lâm Ý Văn vội vàng kéo Lâm Cấm  xem xét: “Con bé , cả buổi  trả lời tin nhắn   cứ tưởng con xảy  chuyện gì. Về thành phố An  gì thế? Có cần  giúp gì ?”
 
“Không  gì  , con xử lý xong cả .”
 
Lâm Cấm   phòng trong, thấy   đều đang vây quanh giường bệnh, cô bèn len tới gần  một cái.
 
Tịch Thượng vẫn còn   giường, tác dụng của thuốc tê  hết. Vết thương      khâu , chỉ cần chờ thời gian để từ từ lành . Vết thương  trông thì đáng sợ, nhưng thực   quá nghiêm trọng, nhiều nhất là vài ngày nữa là  thể xuất viện.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-309.html.]
Lâm Cấm thở phào nhẹ nhõm. Cô lùi  một bên, mở ba lô, lấy  một chiếc bùa bình an. Lợi dụng lúc    để ý, cô lặng lẽ nhét một mảnh tinh thể màu xanh lục  trong bùa, thắt dây   đưa cho An Thanh Mạn.
 
“Mẹ nuôi, đây là bùa bình an con cố ý  cầu ở thành phố An,  đeo cho  họ . Anh  nhất định sẽ    ạ.”
 
An Thanh Mạn cảm kích nhận lấy: “Cảm ơn con, Cấm Cấm. Đợi  con tỉnh ,  sẽ bảo nó đích  cảm ơn con.”
 
“Không  gì  ạ, dù  con cũng  dư một cái.”
 
Lâm Cấm  dứt lời, Tịch Thượng đang đeo bùa bình an   cũng  hết thuốc tê.
 
Hàng mi  khẽ run, mí mắt nặng trĩu từ từ hé mở, giây tiếp theo,  chậm rãi mở mắt.
 
Chúc An Du là  đầu tiên phát hiện, cô bé vội lao đến bên giường gọi lớn: “Tỉnh ! Tỉnh ! Bác ơi,  Tịch Thượng tỉnh !”
 
An Thanh Mạn và Tịch Diệp lập tức bước tới.
 
An Thanh Mạn nắm lấy tay Tịch Thượng, cảm nhận  bàn tay  dần  lực, bà xúc động đến rơi nước mắt: “Tiểu Thượng, con tỉnh  ? Trên   đau ? Có thấy chóng mặt  con?”
 
Tịch Thượng vẫn còn  choáng,  đảo mắt  một vòng  dừng    Lâm Cấm.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
 
Lâm Cấm đưa một ngón tay lên môi,  hiệu cho  đừng  nhiều.
 
Tịch Thượng chớp mắt tỏ vẻ  hiểu,  mới  sang ba  .
 
“Con  , ba  đừng lo lắng.”
 
Vì  phẫu thuật xong nên môi   khô, giọng cũng  khàn,  chuyện khá khó khăn.
 
Tịch Diệp lấy tăm bông  đầu giường thấm nước  chấm lên môi cho con trai: “Nào, con  ít thôi.”
 
An Thanh Mạn đưa mu bàn tay quệt nước mắt: “Không  là  .”
 
Tịch Thượng   sang Chúc An Du, thấy cô bé  đến nấc  thành tiếng,  bèn cong môi : “Đừng  nữa,  thành mèo hoa nhỏ  kìa.”