Thẩm Linh Vũ lựa lời, dùng cách dễ hiểu nhất để giải thích  cho những  nước ngoài: “Mọi   thể hiểu nơi  là địa phận của thần tiên, con  khi tu luyện đến một cảnh giới nhất định sẽ trở thành thần.”
 
Nghe ,   đều hiểu , nhưng ngay  đó, họ  càng thêm hoảng loạn, bối rối.
 
Thế giới trong thần thoại! Bọn họ  mà  lạc  nơi ở của các vị thần.
 
Thế giới thần thoại trong truyền thuyết vô cùng nguy hiểm, tùy tiện gặp  một sinh vật lạ cũng  thể lấy mạng họ. Trong bí cảnh đầy rẫy hiểm nguy , họ   thế nào để sống sót đây?
 
Sau khi đoán  đây  thể là bí cảnh của Tu Tiên Giới, ý định mon men  ngoài tìm tòi của   cũng  dập tắt.
 
Chẳng ai dám hành động tùy tiện, chỉ sợ một chút bất cẩn là sẽ trở thành phân bón cho nơi .
 
Cục Đặc Tình tranh thủ thời gian kiểm kê  trang  và vật tư mang theo.
 
Bí cảnh trong Tu Tiên Giới thường kéo dài vài tháng mới kết thúc,  khi tìm  lối , đừng để đến lúc đó  c.h.ế.t đói .
 
Kiểm tra một lượt, ngoài những túi đồ khẩn cấp vội vàng mang , gần như  ai đem theo đồ ăn.
 
Hơn nữa, thức ăn trong túi đồ khẩn cấp cũng chẳng  bao nhiêu, ước tính sơ bộ chỉ đủ cho  của Cục Đặc Tình ăn trong ba ngày.
 
May mà vũ khí đạn dược   đầy đủ,  khi  đây, Cục Đặc Tình  nhận  một đợt tiếp tế còn  kịp nhập kho.
 
Ngay  lúc   biến mất, Hà Mật Uẩn, Sơn Kha và Hoàng Vũ mỗi  vác một thùng đạn,   còn treo mấy khẩu s.ú.n.g trường  nạp đầy đạn.
 
Vật tư của Cục Đặc Tình chỉ  bấy nhiêu,  của mấy gia tộc khác còn thảm hơn.
 
Tuy  nhận  nhắc nhở  chuẩn  vật tư, nhưng sự việc xảy  quá đột ngột, họ căn bản  kịp lấy đồ, chỉ  thể   tay .
 
Nhóm của Chris cũng , đừng  là đồ ăn,   đến vũ khí cũng  mang theo.
 
Vài  còn  kịp ăn cơm, bụng  réo ùng ục, đói đến mức mắt sắp hoa lên.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-315.html.]
Lâm Cấm chính là kẻ xui xẻo đó, vốn dĩ  đói meo, khó khăn lắm mới đến  nhà ăn, ai ngờ một miếng cơm cũng  kịp bỏ  bụng.
 
Cô lục lọi trong ba lô, lôi  một chiếc bánh mì nhỏ  tu vài ngụm nước, miễn cưỡng lót  xong liền đeo ba lô lên chuẩn   dò xét xung quanh.
 
Thẩm Bội Dung vội gọi cô : “Lâm Cấm, tình hình ở đây  rõ ràng, chúng  vẫn  nên hành động tùy tiện.”
 
Lâm Cấm  thèm  đầu , bước chân cũng  hề dừng  chút nào: “Vậy thì  thế nào? Chẳng lẽ cứ  đây chờ c.h.ế.t ?”
 
“Đã  nơi   nguy hiểm thì  nhanh chóng tìm một nơi an  hơn chứ, lỡ như quả cầu lửa  công kích  phân biệt mục tiêu, đến lúc đó c.h.ế.t thế nào cũng   .”
 
Thẩm Bội Dung sững sờ,  ảo não ngậm miệng .
 
Là cô  rơi  lối mòn suy nghĩ, cứ luôn nghĩ bên ngoài nguy hiểm mà  quên mất nơi  cũng  thể tiềm ẩn rủi ro.
 
Lâm Cấm   sai,  vì  động chờ đợi, chi bằng chủ động tìm đường sống.
 
Ở nơi trống trải thế , căn bản  thể lường   nguy hiểm, chi bằng tìm  một nơi tương đối an  để chờ bước tiếp theo.
Người Hoa Hạ lập tức đuổi theo, nhóm của Chris   chủ kiến cũng vội vàng  cùng.
 
Không ai   bỏ ,  cùng  vẫn hơn là đơn độc chiến đấu.
 
Hẻm núi  lớn hơn sức tưởng tượng của    nhiều, nhóm của Lâm Cấm  từ phía đông sang phía tây, mất hai ba tiếng đồng hồ mà vẫn  thấy điểm cuối.
 
Dọc đường , họ  chỉ một   thấy dấu vết của những trận giao chiến trong rừng cây   vách đá,   là những  cây cháy đen thui thì cũng là những tảng đá  đóng băng.
 
Cây cối giương nanh múa vuốt, những đóa hoa ăn thịt   cái miệng quái dị, loài chim  lông  hai đầu.
 
Họ thậm chí còn gặp một bức tường vàng óng, ban đầu còn tưởng  phát hiện  mỏ vàng, kết quả đến gần mới thấy đó chỉ là những tảng đá  bao phủ bởi một lớp bột màu vàng kim.
 
Một thanh sắt  đến gần lớp bột đó liền lập tức  hút chặt và đồng hóa.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
 
Chứng kiến những cảnh tượng ,   càng tin chắc  quyết định lúc nãy,  thể dừng  tại chỗ, nguy hiểm ở đây  ở khắp nơi.