Thành Lệ Liên lặng lẽ  Lâm Cấm: “Cô là ai?”
 
Lâm Cấm  vội trả lời, cô tiện tay đóng cửa , đặt cặp sách lên ghế,  kéo một chiếc ghế khác đến  đối diện với Thành Lệ Liên.
 
“Cô  cần   là ai.  đến đây chỉ  hỏi cô một chuyện, chỉ cần cô trả lời,  sẽ lập tức rời .”
 
Thành Lệ Liên khó hiểu  dậy khỏi giường.
 
“  quen cô, tại    trả lời câu hỏi của cô? Cút mau,    báo cảnh sát đấy.” Cô  tiện tay mở khóa điện thoại, dừng  ở một dãy  để uy h.i.ế.p Lâm Cấm.
 
Lâm Cấm khẽ , nhưng  mặt    chút ý  nào. Cô  Thành Lệ Liên bằng ánh mắt sắc lẹm, giọng   hề  một chút cảm xúc.
 
“Lúc còn sống, Hứa Nhiễm  tham gia bữa tiệc nào? Bữa tiệc đó  những ai?”
 
Tim Thành Lệ Liên “thịch” một tiếng.
 
Sao cô    Hứa Nhiễm  tham gia bữa tiệc đó!
 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Thành Lệ Liên cố nén trái tim đang run rẩy, gắng gượng trấn tĩnh : “Cô đang  cái gì ? Rốt cuộc cô là ai? Nếu   ,  sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.”
 
Ngón tay cô  bấm xuống, một dãy  lập tức  gọi .
 
Lâm Cấm nhanh tay giật lấy điện thoại, ngắt cuộc gọi  nhanh chóng tắt nguồn.
 
“ đang  cái gì chẳng lẽ cô  rõ ? Thành Lệ Liên, nếu cô vẫn còn một chút lương tâm, thì hãy  cho   bữa tiệc đó rốt cuộc  những ai?”
 
“Không! Đây là chuyện của công ty , tại     cho cô? Cô  thần kinh ? Cút mau,  gọi bảo vệ bây giờ.”
 
Thành Lệ Liên  chỉ tay  Lâm Cấm mắng chửi,  ấn chuông gọi ở đầu giường, thông báo cho trạm y tá bảo họ mau gọi  tới, rằng ở đây  một con điên   từ  tới.
 
Lâm Cấm hai ba bước xông tới, một tay bịt chặt miệng Thành Lệ Liên, trong ánh mắt hoảng sợ của cô , cô lấy điện thoại từ trong túi , mở một bức ảnh.
 
“Đây là bức thư cuối cùng Hứa Nhiễm để   khi chết. Trong thư con bé   rõ ngày nó c.h.ế.t  tham gia một bữa tiệc. Lại trùng hợp đến thế,  tham gia xong bữa tiệc thì nó liền c.h.ế.t một cách kỳ lạ.”
 
Tay cô tăng thêm sức, buộc Thành Lệ Liên    mắt : “Cô là  đại diện của Hứa Nhiễm lúc con bé còn sống, đừng  với  là cô  !”
 
Ánh mắt Thành Lệ Liên dời về phía bức ảnh, bên trong là nửa  của một bức thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-33.html.]
 
Trong thư  rõ rành rành tình hình Hứa Nhiễm tham dự bữa tiệc, và cả những chuyện  xảy  ở phim trường.
 
Sắc mặt Thành Lệ Liên lập tức trắng bệch, cơ thể cô  run lên, dường như   gì đó.
 
Lâm Cấm tiến  gần cô  hơn, ánh mắt sắc như d.a.o găm  chằm chằm: “Nhân vật chính của bữa tiệc   là  đàn ông  xuất hiện ở tang lễ hôm đó ? Hay  cách khác, cái c.h.ế.t của Hứa Nhiễm  liên quan đến  ?”
 
Thành Lệ Liên chớp mắt lia lịa, tay siết chặt tấm chăn,  lưng túa  một luồng mồ hôi lạnh.
 
“Phải, tối hôm đó cô  quả thật  tham gia một bữa tiệc, nhưng   chỉ   cô  ,  nhiều nghệ sĩ  trướng công ty đều .”
 
Cô  dần bình tĩnh  một chút: “   tại  cô và gia đình họ Hứa đều cho rằng cái c.h.ế.t của Hứa Nhiễm  liên quan đến công ty. Rõ ràng bác sĩ   báo cáo giám định, liên quan gì đến  chứ!”
 
“ vẫn  câu đó, nếu cô cảm thấy cái c.h.ế.t của Hứa Nhiễm  liên quan đến công ty, cô cứ việc  báo cảnh sát.”
 
“Chỉ cần cảnh sát tìm đến, chúng  sẽ tự giác phối hợp điều tra. Nếu   gì, xin cô hãy biến khỏi mắt  ngay lập tức.”
 
Câu cuối cùng, Thành Lệ Liên gần như gào lên.
 
Lửa giận trong mắt Lâm Cấm bùng lên, sự bình tĩnh trong đầu óc trong phút chốc   cơn phẫn nộ  thế: “Vậy là, cô thừa nhận  đàn ông trong bữa tiệc chính là  .”
 
Trán Thành Lệ Liên túa  một lớp mồ hôi lạnh, cô  lập tức thề thốt phủ nhận: “    như , cô đừng  mà vu khống .”
 
Lâm Cấm  thấu sự ngụy biện của cô , lồng n.g.ự.c phập phồng vì tức giận. Cô buông tay khỏi miệng và chuyển sang bóp cổ cô , cảm nhận rõ động mạch  cổ Thành Lệ Liên đang đập thình thịch.
 
Đột nhiên, trong lòng cô nảy sinh một ý nghĩ, chỉ cần tăng thêm sức một chút nữa thôi, Thành Lệ Liên sẽ lập tức xuống  chuộc tội với Hứa Nhiễm.
 
Lâm Cấm chuyển sang dùng cả hai tay siết chặt cổ Thành Lệ Liên,  khuôn mặt cô  đỏ bừng lên, năm ngón tay dần dần siết .""
“Cạch!”
 
Người bảo vệ nhận  thông báo liền đẩy cửa bước : “Thưa cô, xin hỏi cô  gặp nguy hiểm gì ?”
 
Giọng  của   nhỏ dần,  cùng đồng nghiệp  ở cửa, chần chừ    nên   .
 
Thành Lệ Liên đang cúi gập  bên mép giường ho sặc sụa, ho đến mức gò má đỏ bừng,  thở dồn dập.
 
Trong phòng bệnh ngoài cô    còn ai khác, tuyệt nhiên  thấy bóng dáng  nào.