Theo từng bước chạy của nó, mặt đất liên tục rạn nứt. Những   phía  loạng choạng, vội vàng tìm chỗ an  để né tránh. Vết nứt  mặt đất ngày một toác , xé toạc đến tận  chân Lâm Cấm.
 
Ngay khi vết nứt sắp nuốt chửng lấy Lâm Cấm, cô  dịch chuyển tức thời lên  trung, giương cung.
 
Con quái vật  ngẩng đầu lên, một mũi tên  găm thẳng  mắt nó. Ánh sáng trong con mắt còn  vụt tắt. Mất  mục tiêu, nó gầm lên một tiếng đầy giận dữ  đ.â.m sầm  vách đá.
 
Tiếng gầm của nó  thu hút con đồng loại còn . Con Hắc Nham Hổ  nhanh chóng xử lý đám tu sĩ đang cầm chân nó, định chạy đến cứu viện, nhưng   nhóm của Ôn Mênh Mang, những  nãy giờ   tay, bao vây.
 
Chris chớp lấy thời cơ, lẩm nhẩm niệm chú với quả cầu pha lê trong tay. Một làn sương mù dày đặc tuôn  từ quả cầu, khiến con Hắc Nham Hổ đang lao tới lập tức mất phương hướng.
 
Trên  trung, Lâm Cấm thừa thắng xông lên, tung  Dây Xích Sấm Sét trói chặt lấy con Hắc Nham Hổ  mù.
 
Ầm một tiếng vang trời, sấm sét đánh xuyên qua cả  gian dị giới , giáng thẳng xuống  nó. Dây Xích Sấm Sét và luồng điện cùng lúc phát nổ từ bên trong cơ thể con quái vật.
 
Máu thịt văng tung tóe. Một thứ chất lỏng đen kịt  thể đen hơn b.ắ.n  khắp hang động. Da lông của Hắc Nham Hổ  xé nát, ngay cả bộ xương cứng rắn nhất cũng  nổ thành tro bụi.
 
Tất cả   lúc  mới  thể thở phào nhẹ nhõm. Lâm Cấm cũng từ từ đáp xuống đất.
 
Lâm Cấm  định xử lý nốt con Hắc Nham Hổ còn  thì Thẩm Linh Vũ bỗng chỉ tay   lưng cô, hét lớn:
 
“Cẩn thận!”
 
Một bóng đen khổng lồ từ lối  đáp xuống đất. Nó dần hiện hình từ trong bóng tối -  một con Hắc Nham Hổ nữa đang lao về phía họ. Nó ở gần Lâm Cấm nhất, mặc kệ làn đạn đang b.ắ.n tới, giơ vuốt khổng lồ vồ thẳng về phía cô.
 
RẦM!
 
“Mày  khai  ? Mười lăm năm , tại  mày  g.i.ế.c Khương Nghị và Vương Mỹ Trân? Nếu mày thành khẩn khai báo thì sẽ  khoan hồng, còn nếu ngoan cố chống đối thì đừng trách chúng tao  khách khí!”
 
Trong căn phòng kín, một  đàn ông mặc bộ đồ thường ngày màu đen giận dữ trừng mắt, đập một chưởng vỡ nát chiếc bàn đá  mặt.
 
Mặt bàn đá nứt toác  đôi. Người đàn ông  giữa phòng vẫn lặng như tờ, mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên.
 
Những  khác trong phòng dường như  quen với cơn thịnh nộ của gã, họ chỉ lặng lẽ dùng các thiết  để ghi  tình hình của Thời Hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-355.html.]
 
Căn phòng   ánh sáng nào khác ngoài một ngọn đèn công suất lớn chĩa thẳng  mặt Thời Hành, ép gã   phép ngủ dù chỉ một giây. Hễ gã  nhắm mắt, lập tức sẽ   thô bạo đánh thức gã dậy.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
 
Gã   tra hỏi nhiều ngày, mắt thâm quầng thành một mảng lớn, râu ria lởm chởm trông vô cùng thảm hại. Trên  gã vẫn là chiếc áo sơ mi mặc từ hôm  bắt , giờ  nhàu nát. Cái lạnh khiến gã  ngừng hắt .
 
Suốt mấy ngày nay Thời Hành   một lời, cạy miệng cũng  . Dù   ép đến , gã cũng chỉ lặp  lặp  một câu: “Trước khi luật sư của  tới,  sẽ   bất cứ điều gì.”
 
Nhân viên thẩm vấn  dùng đủ  cách mà gã vẫn im như thóc. Người  đầu Thời gia vốn nổi tiếng hoạt ngôn, nay  chẳng khác gì một kẻ câm.
 
Ngay khi gã đàn ông mặc vest đen định dùng chút 'biện pháp mạnh', cửa phòng họp bật mở, một  đàn ông tóc xoăn với chiếc huy hiệu cài  n.g.ự.c bước .
 
Hắn liếc  màn hình máy tính, thấy  đó vẫn trống trơn thì nhếch mép  khẩy.
 
Gã tắt máy tính, tháo đồng hồ  cổ tay xuống, và camera giám sát  trần nhà cũng tự động tắt theo.
 
Những  còn  dường như đoán  chuyện gì sắp xảy , nhưng  ai ngăn cản, chỉ  yên một bên chờ xem kịch .
 
Gã đàn ông tóc xoăn cởi áo khoác ngoài, tháo nút áo sơ mi đầu tiên. Chỉ một cái lật tay, mười cây kim bạc   gọn giữa những kẽ ngón tay.”
“Chắc hẳn ngài cũng từng  qua về các loại cực hình thời xưa  nhỉ? Không  vị chủ tịch Thời đáng kính của chúng  đây liệu  chịu nổi một chiêu .”
 
Gã tóc xoăn  dứt lời   tay nhanh như chớp, cắm phập một cây kim  mạch m.á.u  tay Thời Hành.
 
Cây kim bạc lút sâu  da thịt, miệng vết thương rỉ  từng giọt m.á.u tươi.
 
Thời Hành cắn chặt răng  một tiếng rên, gã tóc xoăn  tiếp tục cắm kim.
 
Khi mười cây kim bạc găm hết  cánh tay, cơn đau buốt óc lan  từ gân mạch khiến Thời Hành  kìm  mà bật  một tiếng kêu.
 
“A!”
 
Giọng  run rẩy, cả  như  cơn đau nuốt chửng. Cảm giác đau đớn  còn  khuếch đại đến vô hạn trong tâm trí, lan đến từng tấc da thớ thịt, từng cơ quan nội tạng.
 
Thời Hành đau đến mức  thở cũng trở nên nặng nhọc,  hổn hển thở dốc, nghiến răng rít qua kẽ răng từng chữ: