“Ai là ân nhân, ai là kẻ thù cô còn  phân biệt nổi,   cấu kết với chính kẻ thù để hãm hại nhà họ Thời.   cô mù, đúng là chẳng sai chút nào.”
 
Lâm Cấm khinh bỉ  xong, buông tay, quăng mạnh Khương Manh Tâm xuống đất.
 
Cú va chạm mạnh khiến vết thương  lưng cô  rách toạc , lớp gạc vốn  khô  một  nữa thấm đẫm m.á.u tươi.
 
Mọi  vội vàng xúm  quanh Lâm Cấm. Thấy cả tấm lưng cô đỏ rực một màu máu, ai nấy đều thấy đầu ngón tay  lạnh toát.
 
“Cấm Cấm,   thương !”
 
Lâm Ý Văn và Thời Càng hoảng đến phát , cả hai cẩn thận né vết thương, luống cuống hỏi.
 
“Có đau ? Ai bắt nạt  ?”
 
Giang Nhạc nhẹ nhàng lật miếng gạc lên. Vết cào hằn sâu, bên trong lẫn cả bùn đất và vụn lá, da thịt lật , sâu hoắm đến nỗi thấy cả xương trắng.
 
Cô hít một ngụm khí lạnh, “Cậu đánh  với ai thế? Nặng thế , ai mà  tay ác ? Cậu  đánh   ?”
 
Lâm Cấm cởi chiếc áo khoác bẩn thỉu , “Tớ  , chỉ là đánh  với ba con hổ thôi mà. Mọi   ai  thương ?”
 
Mọi : “...”
 
Thôi mà? Nói thế mà   ? Ba con hổ mà “chỉ là” thôi á!
 
Mọi  cố nén cơn kinh hãi, vội vàng lắc đầu.
 
“Bọn tớ  , nhưng   thương nặng thế , mau đến bệnh viện .”
 
Lâm Cấm liếc  Thời Hành, thấy  nhóc vẫn lành lặn  chút xây xát, cô mới thoáng yên tâm.
 
“Đợi tớ một lát, còn một việc  giải quyết xong.”
 
Nói , cô    xổm  mặt Khương Manh Tâm, lấy  một cây trụ băng từ trong  gian.
 
Đang lúc ý thức còn mơ hồ, bụng Khương Manh Tâm chợt nặng trĩu. Cô  trợn trừng hai mắt, chỉ  thấy một giọng  lạnh như băng rót  tai.
 
“Ông trời ban cho cô năng lực   để cô  xằng  bậy. Với những hành vi của , cô thấy bản  còn xứng  một dị năng giả nữa ?”
 
Sắc mặt Khương Manh Tâm đột ngột tái mét, cô  vội vàng ôm bụng lùi về  hai bước, “Cô... cô   gì?”
 
“Cô nghĩ    gì?”
 
Giọng Lâm Cấm  hề  chút  ấm, từng chữ từng chữ như d.a.o băng đ.â.m thẳng  tim Khương Manh Tâm.
 
“  cô,  trả giá.”
 
Dứt lời, trụ băng đang đặt  bụng liền đ.â.m thẳng  cơ thể Khương Manh Tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-378.html.]
 
“A! Đừng!”
 
Trong cơn hoảng loạn tột độ, Khương Manh Tâm điên cuồng vận dụng chút linh khí ít ỏi còn sót  trong cơ thể để chống cự.
 
Một tấm khiên nước hiện   ngực, nhưng ngay lập tức  trụ băng đ.â.m thủng  chút do dự.
 
Mũi băng nhọn hoắt đ.â.m  bụng, cơn đau xé ruột gan lan  từ sâu trong cơ thể.
 
Khương Manh Tâm cảm giác như  thứ gì đó trong   moi rỗng, đau đến mức từng đốt xương cốt đều đang gào thét.
 
Cô  hét lên một tiếng thảm thiết, ôm chặt bụng, trơ mắt  trụ băng  rút  khỏi cơ thể .
 
Máu đỏ tươi và một quả cầu màu xanh lam nhạt dính  mũi băng. Đó vốn là màu sắc cô  yêu thích nhất, nhưng giờ đây, hình ảnh đó phản chiếu trong mắt cô  chỉ còn  nỗi sợ hãi tột cùng.
 
Khương Manh Tâm yếu ớt vươn tay về phía trụ băng, “Không... trả  cho ...  thể!”
 
Dị năng của cô , đó là dị năng của cô ! Cô    trở thành  thường!
 
Lâm Cấm nhanh như chớp thu tay , nắm chặt quả cầu ánh sáng   chút nương tay mà bóp nát.
 
Ánh sáng xanh lam vỡ vụn, một luồng  nước ẩm ướt lan tỏa trong  khí,  mùi hương thoang thoảng cũng biến mất. Dị năng   vĩnh viễn tan biến giữa đất trời.
 
“Cầm trong tay một thứ quý giá như ,  dùng để cứu  trong lúc nguy nan mà  gây thêm phiền phức. Cô  xứng   nó.”
 
“Trở thành  thường, đó là cái giá cô đáng  trả, và cũng là cái giá cô bắt buộc  trả.”
 
Lâm Cấm xoay  bỏ , mặc cho Khương Manh Tâm ở  lưng gào  điên cuồng vẫn  mảy may lay động.
 
“Lâm Cấm, trả dị năng  cho tao! Trả  đây! Tao nhất định sẽ g.i.ế.c mày!!”
 
“Aaaa!”
 
“Dị năng của tao!!”
 
Khương Manh Tâm loạng choạng bò dậy từ mặt đất, lảo đảo đuổi theo Lâm Cấm.
 
Cô  mặc kệ m.á.u từ bụng tuôn  ngừng, trong đôi mắt đỏ ngầu chỉ còn  bóng lưng của Lâm Cấm.
 
“Mày dựa  cái gì mà hủy dị năng của tao? Tao  g.i.ế.c mày!”
 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Trữ Mặc Thần vội vã chạy tới, cuống quýt ôm lấy Khương Manh Tâm đang phát điên, “Manh Tâm, đừng như ,  em vẫn đang chảy máu.”
 
 Khương Manh Tâm đang trong cơn điên loạn nào   lọt tai lời  khác, cô  dùng hết sức bình sinh đẩy  .
 
Mắt cô  hằn lên những tơ m.á.u đỏ rực, gầm lên với Trữ Mặc Thần, “Anh cút ! Chính nhà các  là hung thủ g.i.ế.c cả nhà ! Rốt cuộc tại    yêu một kẻ như  cơ chứ? Cút  cho khuất mắt ,     thấy  nữa!”