Thẩm Bội Dung hiểu ý: “Đem Khương Manh Tâm  hỏa táng, chôn cất bên cạnh cha  cô , để gia đình ba  họ  đoàn tụ.”
 
Nói cho cùng, Khương Manh Tâm cũng chỉ là một  lầm đường lạc lối. Nếu  cứ mãi chìm đắm trong thù hận, cô      khác giật dây như một con rối.
 
Hoặc nếu cô  chịu bình tĩnh điều tra một chút, cũng   đến nỗi  những lời  dối che mờ hai mắt.
 
Sở hữu dị năng hệ Thủy, rõ ràng  một tương lai vô cùng xán lạn, dù  gia nhập Cục Tình huống Đặc biệt thì cô  vẫn  thể tỏa sáng ở bất kỳ ngành nghề nào.
 
 chính vì một bước  sai lầm,  dẫn đến cả bàn cờ đều thua trắng.
 
Chôn cất Khương Manh Tâm bên cạnh cha  cô , cũng coi như để cô    trở thành một linh hồn cô độc, vất vưởng.
 
Thẩm Linh Vũ     gì, cô xoay  xuống lầu sắp xếp công việc.
 
Thẩm Bội Dung cũng  ở  lâu, cô chào tạm biệt Lâm Cấm   về  báo cáo.
 
Căn phòng chìm  tĩnh lặng, Lâm Cấm mệt mỏi trèo lên giường chợp mắt một lát.
 
Người nhà họ Thời cũng  đến  phiền, họ để cô yên tĩnh nghỉ ngơi, còn họ thì  xử lý những chuyện còn   khi nhà họ Trữ sụp đổ.
 
Lâm Cấm yên tâm ngủ một giấc  giường. Đến khi ngủ đủ giấc mở mắt , bên ngoài trời  tối đen, đồng hồ chỉ một giờ sáng.
 
Cô liếc  vầng trăng qua khung cửa sổ,  định  dậy rót miếng nước uống thì giật  thót tim vì bóng  đang  ở cuối giường.”
“Tang Duyệt      đây bao lâu, cô chỉ ngơ ngẩn   chiếc điện thoại, lặng thinh   một lời.
 
Ánh sáng từ màn hình chập chờn hắt , Lâm Cấm theo đó  sang, thấy  điện thoại là một tấm ảnh.
 
Trong ảnh, Tang Duyệt mặc bộ lễ phục cử nhân, tay ôm một bó hoa tươi,  chụp ảnh chung  tán cây cùng một bà lão tóc bạc trắng với gương mặt hằn sâu dấu vết thời gian.
 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Cả hai  đều đang  rạng rỡ, trông vô cùng vui vẻ.
 
 khi ánh mắt dời lên, Lâm Cấm  thấy nơi khóe mắt Tang Duyệt lấp lánh ánh nước.
 
Lâm Cấm chậm rãi  dậy, xoa xoa cái đầu  đau nhức vì ngủ quá nhiều. “Cậu đến lâu ? Sao  gọi  dậy?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-387.html.]
Tang Duyệt dứt  khỏi dòng suy nghĩ, vội lau nước mắt  ấn nút ở thành giường để nâng giường lên cao hơn.
 
“Cũng mới thôi.  đoán  sắp tỉnh nên ghé qua tiệm bánh ngọt gần đây mua chút đồ ăn.”
 
Cô đẩy chiếc bàn cạnh giường đến  mặt Lâm Cấm, mở hộp bánh .
 
Đó là một chiếc bánh kem việt quất cỡ nhỏ, chỉ tiếc là lớp kem   chảy .
 
Những quả việt quất trang trí bên   ngọt, nhân bánh bên trong  đào giòn thơm, mọng nước. Lớp kem tuy   chảy nhưng  hề ảnh hưởng đến hương vị tuyệt vời của nó.
 
Lâm Cấm  lúc cũng đang đói, cô cầm nĩa xử lý hơn nửa cái bánh trong một   mới lên tiếng: “ hỏi , Vương Dũng và gã “quan nhị đại”   họ hàng với . Sau khi    cho bẽ mặt, gã đó thẹn quá hóa giận nên  thuê Vương Dũng để dạy cho  một bài học.”
 
“Hôm đó, Vương Dũng  lợi dụng lúc cô lao công dọn dẹp vệ sinh để  trộn  tòa nhà. Hắn趁 lúc bà ngoại   để ý  dùng kim bạc b.ắ.n trúng tim bà, khiến tim bà ngừng đập đột ngột mà qua đời.”
 
“Vương Dũng  Súc Cốt Công. Sau khi  tay,   thu nhỏ cơ thể   trốn  trong một quả bóng rổ, lăn  ngoài cửa sổ  nhảy xuống bụi cỏ,  đó bám  gầm xe để thoát khỏi khu dân cư.”
 
Nỗi chua xót lan  tận đáy lòng Tang Duyệt, nước mắt nơi khóe mi càng thêm trong vắt. “Súc Cốt Công… Hóa  bà ngoại    sát hại như . Đều tại , nếu lúc đó   dính  gã công tử bột  thì  chuyện   xảy .”
 
Giọng cô càng lúc càng nghẹn ngào, cuối cùng vỡ òa thành tiếng  nức nở, hai tay ôm mặt.
 
Bà ơi, là  của cháu, là cháu  hại bà…
 
Lâm Cấm im lặng vỗ nhẹ lên vai cô,  kéo cô  lòng . “Người  mất , hãy tin rằng ở một thế giới khác, bà ngoại sẽ luôn vui vẻ dõi theo . Sau    sống thật , đừng phụ lòng mong mỏi của bà.”
 
Tang Duyệt thút thít hỏi: “Vậy…    chụp ảnh  ?   đốt cho bà xem,  với bà là   báo thù cho bà .”
 
Lâm Cấm buông cô , tiếc nuối đáp: “Lúc đó  đang  truy sát,  gì  tâm trí mà chụp ảnh.”
 
Tang Duyệt thoáng chút thất vọng, nhưng  nhanh chóng lấy  tinh thần. “Không , Vương Dũng c.h.ế.t là  .  sẽ  chuyện   một tờ giấy  đốt cho bà.”
 
Lâm Cấm nhíu mày, “chậc” một tiếng: “Ai  Vương Dũng c.h.ế.t ? Chẳng    tự tay báo thù , tất nhiên là   mang  về cho  .”
 
“Hả? Cậu mang về  á?” Nước mắt của Tang Duyệt ngừng rơi ngay lập tức. “Cậu mang về bằng cách nào? Người ?”
 
Lâm Cấm liếc  cánh cửa đang đóng chặt,  phất tay xuống sàn nhà. Vương Dũng,  trói chặt như một cái bánh chưng và  bịt miệng, đột nhiên  ném  đất.