Hắn   thoi thóp,   bê bết máu. Vừa rời khỏi  gian của Lâm Cấm, m.á.u từ các vết thương  bắt đầu rỉ .
 
Lâm Cấm : “Hắn chỉ còn  một  thở cuối cùng. Nếu   tự tay báo thù, cứa một nhát  cổ  là xong. Đương nhiên, nếu  thật sự  xuống tay ,   thể giúp.”
 
“Dù  thì  danh nghĩa, kẻ   c.h.ế.t trong bí cảnh . Chuyện hôm nay chỉ  hai chúng  ,   cần  cảm thấy tội  quá .”
 
“Ở thế giới bên ngoài,   là một  chết, đến cả t.h.i t.h.ể cũng  tìm thấy . Ai mà    theo  trở về đây chứ.”
 
Tang Duyệt  sững, mắt trân trân  Vương Dũng. Lồng n.g.ự.c  chỉ còn phập phồng yếu ớt,  thở mỏng manh.
 
Bây giờ, chỉ cần cô nhẹ nhàng  tay là  thể báo thù cho bà ngoại, cũng là kết thúc cơn ác mộng  ám ảnh cô suốt mấy năm qua.
 
Ban đầu, cô từng nghĩ sẽ thu thập chứng cứ để tống   tù.   khi điều tra   phận của Vương Dũng, cô nhận  điều đó gần như là  thể.
 
Vương Dũng là một năng lực giả, gia tộc của  chắc chắn sẽ tìm  cách để bảo vệ .
 
 hôm nay thì khác. Kẻ   “chết” ở bên ngoài, nhà họ Vương  tìm  , cũng chẳng  cách nào tìm thấy thi thể.
 
Vương Dũng sống  chết, tất cả đều  trong một ý niệm của cô.
 
Nói  sợ là  dối. Tang Duyệt lớn từng  còn  tự tay g.i.ế.c một con gà, bây giờ đột nhiên   g.i.ế.c , lòng cô rối như tơ vò.
 
Đôi tay cô run lẩy bẩy, trái tim đập thình thịch  khác gì  đầu tiên chứng kiến dị năng của Lâm Cấm.
 
Sau vài phút giằng xé, Tang Duyệt hạ quyết tâm. Cô cầm lấy con d.a.o cắt bánh, đ.â.m thẳng  cổ Vương Dũng.
 
Lưỡi d.a.o rút , m.á.u tươi b.ắ.n lên  trung   một bức tường vô hình hấp thụ sạch sẽ.
 
Vương Dũng chỉ co giật hai cái  sàn  tắt thở.
 
Bàn tay cầm d.a.o của Tang Duyệt mềm nhũn, con d.a.o rơi xuống đất kêu “loảng xoảng”.
 
Lúc , cả  cô run lên bần bật, đầu óc trống rỗng,    thể bình tĩnh  .
 
Cô…
 
Cô  báo thù cho bà ngoại !
 
Lâm Cấm nhanh tay lẹ mắt lấy điện thoại  chụp  cảnh tượng của Vương Dũng,  đó thu cái xác  mất hết sức sống của    gian, dùng năng lực  gian nghiền nát thi thể.
 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Tiếp đó, cô tìm một ít thuốc khử trùng, lau sạch vết m.á.u còn sót   sàn, rửa sạch tay  ôm chặt lấy Tang Duyệt vẫn còn đang run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-388.html.]
 
“Làm  lắm. Cậu    . Hắn là kẻ ,   cần  áy náy trong lòng.”
 
Tang Duyệt nhắm mắt , vòng tay ôm lấy Lâm Cấm. “Phải,  là kẻ ,  g.i.ế.c một kẻ .”
 
Bà ơi, bà  thấy ?
 
Cháu gái  báo thù cho bà . Bà ở  trời  thể yên lòng an nghỉ.
 
…
 
Lâm Cấm chỉ ở bệnh viện vài ngày là  thể xuất viện. Tốc độ hồi phục vết thương của cô vẫn nhanh đến kinh ngạc, ngày  viện cô  tháo hết băng gạc.
 
Mọi   làn da non mịn như  tái sinh của cô mà cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Lâm Cấm đúng là phúc lớn mạng lớn, dù vết thương  nghiêm trọng đến  cũng  thể nhanh chóng bình phục. Thể chất  đến mức  khiến ai nấy đều  ghen tị.
 
Cùng lúc đó, những   thương nhẹ nhất trong Cục Tình báo Đặc biệt cũng  xuất viện. Những   thương nặng hơn thì vẫn    một thời gian nữa.
 
Trước khi , Lâm Cấm  ghé qua thăm họ. Mọi  về cơ bản đều  ,  thể  dậy  giường , ước chừng nửa tháng nữa là  thể xuất viện thuận lợi.
 
Thăm hỏi xong, cô cùng ba  về nhà.
 
Tang Duyệt và ba   cũng theo cô về nhà cũ,  sắp xếp ở tạm vài ngày trong phòng dành cho khách.
 
Tất cả thành viên nhà họ Lâm đều  gọi về, kể cả những  đang   cũng nhận  điện thoại triệu tập.
 
Mọi  tụ tập đông đủ,  thành một hàng  ghế sô pha trong phòng khách, tò mò  Lâm Cấm xem cô định bày trò gì.
 
Lâm Cấm về phòng tắm rửa sạch sẽ,  một bộ quần áo thoải mái  mới ôm một cái hộp lớn  xuống lầu.
 
Cả nhà đồng loạt chớp mắt.
 
Thế  là  ý gì đây?
 
Lâm Ý Văn háo hức hỏi: “Cấm Cấm, con định  gì thế?”
 
Giang Nhạc hít hít mũi ngửi mùi hương thoang thoảng trong  khí. “Thần thần bí bí,  lẽ con định chia đặc sản cho tụi cô đấy ?”
 
Lâm Cấm đặt chiếc hộp lên bàn  ở giữa,   bèn ngước mắt lườm Giang Nhạc một cái. “Mũi cô thính thật đấy, thế mà cũng đoán  .”
“Vô  đặc sản  chia , từ các loại đan dược cho tới những đóa hoa ngọn cỏ kỳ lạ, khiến    ngừng hít  một  khí lạnh.