Tay trái cầm một túi quả lạ, tay  ôm một bó hoa cỏ, giữa  còn ôm khư khư một lọ đan dược.
 
Cứ ngỡ như  lạc  vườn thượng uyển của tiên nhân nào đó.
 
Lâm Cấm  lượt giới thiệu từng món quà cho  .
 
Những viên đan dược cô tặng đều  chứa quá nhiều linh lực,   phù hợp cho  thường sử dụng, chủ yếu  công dụng dưỡng nhan sắc, bồi bổ cơ thể. Dù là tự  dùng  đem tặng  khác, chúng đều là những món quà vô cùng quý hiếm.
 
Những loại quả lạ thì giúp bồi bổ sức khỏe. Lâm Cấm còn đặc biệt đưa thêm cho ba vị trưởng bối mỗi  hai túi để các bà từ từ thưởng thức.
 
Còn hoa cỏ cũng chẳng  loại tầm thường, mà là linh thảo chứa đựng linh khí. Đem về đặt trong phòng ngủ  thể giúp cơ thể  đắm  trong sự dễ chịu mà linh khí mang .
 
Cả đám  choáng váng  những món quà bất ngờ , ôm chúng trong tay mà cứ như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng, nhận   mà trả  cũng  xong.
 
Tịch Ngọc Búi vội vàng đặt quà xuống, : “Cấm Cấm, những thứ  quý giá quá, bác  thể nhận  .”
 
“Cháu  đến Tu Tiên Giới một chuyến   dễ dàng,  trải qua cửu tử nhất sinh mới   đan dược và linh thảo , cháu mau cất , bác  cần .”
 
“ đúng,  cháu  đúng đấy, chị  thể nhận . Quà  của em đáng sợ quá !”
 
“Phải đó Cấm Cấm, bà ngoại già  cũng  cần . Con  thường xuyên   nhiệm vụ, cứ giữ  mà dùng.”
 
“Ba  cũng , con cứ giữ  phòng , lỡ     bí cảnh nào còn  thể lấy đan dược  trao đổi với  khác.”
 
“Trong ký túc xá chỉ   là dị năng giả, đưa đặc sản cho bọn tớ chẳng  là lãng phí quá ?”
 
Thời Vân Thư cũng đặt đồ xuống theo, nhưng tay còn  kịp rời khỏi lọ thuốc thì   Lâm Cấm nắm lấy, nhét  viên đan dược  lòng bàn tay cô.
 
“Cái gì mà của  của tớ, tớ  xa về chứ    tay  về . Đã  đây là quà tớ mang về cho   mà. Với  mấy thứ  cũng chẳng  tác dụng gì với tớ, giữ  cũng chỉ lãng phí thôi.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-389.html.]
Lâm Cấm    đưa  đống đồ cho Tịch Ngọc Búi. Sợ    định từ chối, cô dứt khoát đá văng chiếc bàn  sang một bên.
 
“Đừng  nhưng nhị gì cả,   từ chối. Mọi   thấy may mắn vì cháu  thừa đấy,  thì cháu cũng chẳng hào phóng thế  .”
 
Cô phủi tay, như thể   thành một nhiệm vụ lớn lao  vẫy vẫy  : “Thôi cháu  xong ,   giải tán . Về nhà nhớ treo hoa cỏ ở đầu giường, mỗi ngày thành tâm vái ba vái, cầu cho ai cũng  linh khí chiếu cố nhé.”
 
Mọi  đành lặng lẽ nuốt lời từ chối  bụng, siết chặt vòng tay ôm những món quà  lòng.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
 
Giờ thì họ    thấm thía cái đạo lý “một  đắc đạo, gà chó cũng lên trời”.
 
Sau khi chia quà xong, Lâm Cấm lấy thêm ba phần đưa cho Tịch Ngọc Búi: “Bác ơi, phiền bác chuyển giúp cháu mấy thứ  cho nhà . Dù   đây   cũng  giúp đỡ nhà   nhiều, đây là chút lòng thành của cháu.”
 
Tịch Ngọc Búi mừng rỡ,  ngờ nhà  trai  cũng  phần. Bà vội vàng  dậy nhận lấy  rối rít cảm ơn: “Cảm ơn Cấm Cấm nhiều nhé, bác  mặt  cháu cảm ơn cháu.”
 
Bà ôm cả đống đồ, cố nén nụ  đang chực nở  môi.
 
Cấm Cấm chu đáo quá, bà còn đang định lát nữa sẽ chia cho ba   một ít đan dược. Cả hai ông bà đều  lớn tuổi, thường xuyên đau đầu chóng mặt. Giờ  nhiều quà thế , bên nhà  trai cho một ít, bên bà cho một ít, ba   thể yên tâm an hưởng tuổi già .
 
Lâm Cấm bâng quơ : “Không  gì  ạ. Cháu    điện thoại của  họ, nếu bác gặp   thì bảo   gọi cho cháu nhé,   còn  trả tiền cho cháu .”
 
Nụ  của Tịch Ngọc Búi cứng đờ: “Tiền gì? Nó còn dám nợ tiền cháu ! Đợi , để bác mắng nó một trận.” Bà tức đến đỏ mặt, vội lôi điện thoại  nhắn tin.
 
“%¥#&. Tịch Thượng, mày rớt  trong hũ nút  , tiền tiêu vặt của Cấm Cấm mà mày cũng dám mượn, mày  còn là   hả &%¥#&¥&.”
 
“Cũng  nghiêm trọng lắm  ạ, bác đừng nóng.” Lâm Cấm vội can.
 
  quá muộn, Tịch Ngọc Búi  gửi cho Tịch Thượng một tin nhắn thoại dài 60 giây. Cảm thấy vẫn  hả giận, bà  tiếp tục mắng mỏ thêm mấy cái 60 giây nữa.
 
Lâm Cấm bất lực thu tay về, trong lòng thầm thắp cho Tịch Thượng một nén nhang.