Ba  còn  thì càng khỏi  .
 
Lâm Cấm liếc sang Giang Nhạc đang điên cuồng nhét giấy ăn  mũi.
 
Giang Nhạc còn đỡ, khứu giác của cô trở nên cực kỳ nhạy bén,  thể phân tích  thành phần của đủ loại món ăn.
 
Loại dị năng   thể phát triển theo hướng luyện đan, chỉ cần   nổ lò thì cũng coi như là một công việc  định cả đời.
 
Cô   sang Hoa Dĩ, một cô gái ngoan ngoãn, yêu cái  nhất, giờ đây cũng đang ôm gương  rống lên.
 
Gương mặt  cô nàng chăm chút kỹ lưỡng   còn nữa. Nó lúc thì biến thành đen, lúc  biến thành trắng, lúc thì mắt hai mí, lúc  mắt một mí.
 
Mặt trái xoan biến thành mặt quả táo, lông mày lá liễu biến thành mày sâu róm. Một thiên thần nhỏ ai gặp cũng yêu giờ biến thành tội phạm truy nã   đòi đánh.
 
Gương mặt thiên biến vạn hóa ... đúng là của hiếm  một  hai.
 
Còn Minh Tuệ, cô nàng đang trồng cây chuối  bệ cửa sổ. Treo ngược  ở đó nửa tiếng đồng hồ  mà chẳng thấy m.á.u dồn lên não gì cả.
 
Mu bàn chân cô móc  khung cửa, tay thì vịn chặt lấy ghế sô pha để    bay  ngoài.
 
Cũng , ít nhất    ngoài  thể tiết kiệm  tiền xe.
 
Bốn cô gái    , tiếng la hét của họ suýt nữa thì  tốc cả nóc nhà.
 
Lâm Cấm lắc đầu, liếc qua tin nhắn Thẩm Linh Vũ  gửi tới  vươn vai một cái,  dậy  ngoài đón .
 
Dù   nữa, cuộc sống vẫn  tiếp diễn, và cô tin rằng ngày mai sẽ ngày một   hơn.”
“Tháng chín, cái nóng oi ả của mùa hè vẫn  tan , mặt trời độc địa vẫn treo lơ lửng  cao.
 
Khu vườn hoàng gia ngàn hoa khoe sắc, nơi vốn  xem là tuyệt cảnh nhân gian, giờ đây  mất  vẻ diễm lệ ngày nào.
 
Những đóa hoa tả tơi  vứt vương vãi khắp nơi, con đường lát đá cũng loang lổ dấu chân đẫm máu.
 
Bên cạnh đình nghỉ mát treo rèm lụa, xác cung nữ và thị vệ chất thành đống. Máu tươi tuôn  như suối, nhuộm đỏ cả hồ sen đang mùa nở rộ.
 
Từ phía xa, loáng thoáng vọng  vài tiếng hét thất thanh, chủ nhân của những âm thanh  đang gào lớn “Hộ giá!”. Ánh sáng loé lên giữa  trung,  một chiếc đầu  bay vút lên.
 
Khi giọng  đầy uy quyền của một  phụ nữ vang lên, tiếng đao kiếm lập tức dừng ,  âm thanh hỗn loạn đều biến mất, chỉ còn  vài tiếng thở dốc yếu ớt.
 
Mặt trời dần lặn, chút ánh sáng cuối cùng cũng lụi tàn.
 
Một bó đuốc bừng lên soi sáng màn đêm. Từ trong bóng tối, một  phụ nữ đầu đội vương miện bước   ánh lửa vàng cam.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-394.html.]
Nàng  chằm chằm  lão già đang  sõng soài  đất với đôi mắt ngập tràn kinh hãi, khoé miệng vốn ít khi  của nàng khẽ nhếch lên thành một đường cong.
 
“Phụ hoàng, ai  phận nữ nhi thì  thể kế vị? Ngai vàng  của , trẫm nhất định   thử một .”
 
“Cắt!”
 
“Cảnh  xong ,   nghỉ ngơi !”
 
Ngay khi lời thoại của  phụ nữ  dứt, một giọng   phần cũ kỹ đột nhiên vang lên từ phía xa.
 
Bên cạnh đình nghỉ mát, một  trai trẻ tuổi tết tóc cầm loa hô lớn. Nghe ,  bộ nhân viên trong đoàn phim đều dừng tay nghỉ ngợi.
 
Người phụ nữ đội vương miện lập tức thoát vai, thẳng tay cởi phăng bộ hoàng bào nặng trịch  , tiện tay ném cho trợ lý  cầm lấy chiếc quạt điện mini phe phẩy cho mát.
 
“Mọi  vất vả ,   nhờ trợ lý mua cà phê và bánh ngọt, lát nữa sẽ mang đến cho   nhé.”
 
“Cảm ơn chị Nghe,  để chị tốn kém .”
 
“Đừng khách sáo,   cứ ăn cho vui vẻ.”
 
Những chuỗi hạt châu  vương miện khẽ rung rinh theo từng cử động của chủ nhân khi cô vẫy tay chào tạm biệt  .
 
Các nhân viên cũng đẩy nhanh tiến độ, nhanh chóng thu dọn hiện trường.
 
Trong khi đó, các diễn viên khác  thì  trang phục,  thì uống nước,  cũng chào tạm biệt   và rời khỏi phim trường.
 
Đợi đến khi khu vực quanh hồ  dọn dẹp gần xong, “đống xác chết” mới bắt đầu  động tĩnh.
 
Một bàn tay tím bầm thò  từ giữa đống “thi thể”, nắm lấy tảng đá giả đang đè lên    dùng cả tay chân đẩy đạo cụ .
 
Một cô gái búi tóc hai bên, gương mặt trắng bệch, khóe miệng còn vương vệt m.á.u giả màu đen sì lồm cồm bò dậy từ đống “xác chết”.
 
Cô rút mũi tên giả cắm  vai xuống, phủi  bộ quần áo nhàu nhĩ,  tìm đôi giày vải  rơi trong đám cỏ dại.
 
Giũ hết sỏi đá bên trong  xỏ giày , nhân lúc trời  tối hẳn, cô dựa  trí nhớ mò mẫm đường đến khu nghỉ ngơi của nhân viên.
 
Nơi  vẫn   nhiều  xếp hàng, cô gái vui vẻ    vài .
 
Đợi  vài phút, cô   đầu hàng và ký tên  quyển sổ mở sẵn.
 
Đối diện cô là một  phụ nữ trung niên, chị   ngẩng đầu lên, chỉ liếc qua tên  rút hai tờ tiền màu đỏ từ một xấp tiền mặt, bỏ  chiếc phong bì giấy kraft.
 
“Hứa Nhiễm  ? Đây là tiền lương của em, tổng cộng hai trăm, cầm cho kỹ nhé. À, hôm nay chị Nghe mời  , lát nữa lúc về thì qua bên hậu cần lấy một phần bánh ngọt.”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện