Ngày mai thứ Hai kín lịch học, sáng thứ Ba  thể  ngoài nhập hàng.
 
Sau khi ghi  kế hoạch  sổ, Lâm Cấm liền dọn dẹp vệ sinh ký túc xá một lượt.
 
Cô đổ rác, lau nhà sạch sẽ,  tiện tay  luôn bình nước  hết.
 
Vừa  xong   bao lâu, Hoa Dĩ và Giang Nhạc      đẩy cửa bước .
 
Cả hai  thấy ký túc xá sạch sẽ gọn gàng, đồng thời dừng bước, kinh ngạc  Lâm Cấm đang lau chùi ngoài ban công.
 
“Lâm Cấm? Sao hôm nay  về sớm ?”
 
Lâm Cấm từ ban công ló đầu : “Các  về  , tớ mới lau nhà đó, cẩn thận kẻo ngã.”
 
Hoa Dĩ và Giang Nhạc lên tiếng, đóng cửa   cẩn thận tránh vệt nước  sàn,  đến bàn của   dép lê,  đó đặt hai hộp cơm chiên  đóng gói lên bàn của Lâm Cấm và Minh Tuệ.
 
“Cậu ăn cơm ? Minh Tuệ nhờ tụi  mua cơm hộ, tớ   là Giang Nhạc cũng mua, nên  dư  một phần, nếu   ăn thì   ăn luôn .”
 
Lâm Cấm giặt xong quần áo, lau tay  từ ban công  . Thấy  bàn  một hộp cơm chiên hải sản lớn trông đầy đủ sắc hương vị, cô gật đầu cảm ơn.
 
“Cảm ơn nhé,   tớ cũng  ăn cơm. Bao nhiêu tiền ? Để tớ chuyển khoản cho.”
 
Hoa Dĩ xua tay: “Thôi  cần ,  đáng bao nhiêu tiền  mà chuyển. Cùng lắm thì    mua cơm giúp tớ là  .”
 
Lâm Cấm liếc  hộp cơm  bàn Minh Tuệ, một  nữa  cảm ơn.
 
Cô kéo ghế   xuống, xé túi đũa dùng một , xúc một muỗng cơm lớn cho  miệng.
 
“Ủa? Cấm Cấm,   nước giúp bọn tớ ? Tớ còn định để lúc về cả hai đứa  cùng .” Giang Nhạc lấy từ trong tủ  một lọ củ cải muối đặt lên bàn Lâm Cấm: “Tớ  củ cải muối ,  ăn kèm với cơm , ngon lắm đó.”
 
Lâm Cấm  lời cảm tạ: “Tớ  thấy hết nước nên tiện tay  luôn. Cảm ơn củ cải muối của  nhé, tớ  khách sáo .”
 
“Không  gì,  ăn .” Giang Nhạc khoanh tay  ngực, dựa  chiếc thang bên cạnh hỏi: “Cấm Cấm, hôm nay     thêm ?”
 
Hôm qua cô còn định rủ   cuối tuần cùng  chơi, kết quả sáng sớm Lâm Cấm   ngoài, ngay cả Minh Tuệ cũng   việc  .
 
Kế hoạch  chơi đổ bể, cô đành cùng Hoa Dĩ  ngoài dạo một vòng đơn giản  trở về.
 
Lâm Cấm nuốt vội miếng cơm trong miệng, cầm ly nước lên uống một ngụm: “Ừ, hôm nay tớ đến núi Không Bình  thêm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-40.html.]
 
“Núi Không Bình?”
 
Hoa Dĩ từ nhà vệ sinh  , cô   một bộ đồ ngủ thoải mái  kéo ghế  xuống bên cạnh Lâm Cấm.
 
“Tớ xem tin tức thấy  hôm nay núi Không Bình  sương mù, hình như   nhiều   mắc kẹt trong núi, trong đó    đấy chứ?”
 
Giang Nhạc giật , vội  Hoa Dĩ: “Có sương mù á! Sao tớ  ?”
 
Hoa Dĩ mở một tin tức   đẩy lên  điện thoại: “Là chuyện xảy    hai giờ chiều, tớ cũng  tình cờ lướt thấy thôi.”
 
Giang Nhạc cầm lấy điện thoại, thấy  tin tức  chỉ  báo chí đưa tin mà  lúc hai giờ chiều còn công bố cảnh báo màu vàng.
 
Thành phố An gần đây  sương mù, nhắc nhở    đường cẩn thận.
 
“Cấm Cấm, sương mù nghiêm trọng lắm ?”
 
Lâm Cấm chần chừ : “Cũng  tính là nghiêm trọng lắm, nhưng trong rừng  sương mù, tớ đúng là   mắc kẹt và lạc đường.”
 
“  lâu  thì  quân nhân tìm thấy tớ, sương mù cũng tan ,  nghiêm trọng như  mạng  .” Cô ăn xong miếng cơm cuối cùng, lau miệng sạch sẽ  vứt hộp cơm  thùng rác.
 
“Hả!”
 
Hai  kinh ngạc kêu lên.
 
Hoa Dĩ: “Quân nhân? Sao   điều động cả quân nhân? Bình thường   là cảnh sát ?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
 
Giang Nhạc: “ ,  sương mù nghiêm trọng đến mức nào mới cần đến quân nhân chứ? Chẳng lẽ    thương? Hay là  tội phạm nào trốn thoát ?”
 
Trong giọng  của Giang Nhạc  chút phấn khích. Bình thường cô vốn thích xem tiểu thuyết và phim ảnh đề tài quân đội,   đến chuyện  liên quan đến quân nhân, trong đầu cô lập tức hiện  những cảnh tượng hoành tráng.
 
Vì , bây giờ chẳng những cô  hề sợ hãi mà ngược  còn  chút hối hận vì    cùng Lâm Cấm.
 
Tuy  mạng  thể thấy  nhiều quân nhân, nhưng ngoài đời thực Giang Nhạc gần như  thấy một ai, trừ huấn luyện viên quân sự . Cô    chứng kiến cảnh giải cứu con tin như trong phim.
 
Thấy Giang Nhạc    nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên trở nên hưng phấn, Lâm Cấm khéo léo nhắc nhở: “Giang Nhạc, tớ    đang nghĩ gì, nhưng những lúc nguy hiểm như   đừng  thấy vui.”
 
“Trên tin tức thì    gì nguy hiểm, nhưng đoàn  phim  mắc kẹt     thương  đưa  bệnh viện.”
 
Giang Nhạc  hồn,  ngượng gãi đầu: “Tớ  , tớ chỉ nghĩ linh tinh thôi, tớ  ngốc đến thế . Gặp nguy hiểm thì đương nhiên là  cầu cứu .”