Lâm Cấm liếc  qua.
 
Mấy quán  đều   con phố gần làng đại học, ngay sát khu ăn vặt.
 
Trước đây khi  bán hàng cô cũng thỉnh thoảng  ngang qua con phố , các quán ăn bên trong đều  sạch sẽ, khách cũng  đông.
 
Cô đồng ý ngay: “Tớ  cũng , các  chọn quán , tớ theo hết.  mà tớ dọn hàng chắc  đến  bốn rưỡi, cất đồ  về trường chắc cũng gần sáu giờ, giờ đó   ?”
 
Cả ba  đều   ý kiến.
 
Giờ đó vốn là giờ ăn tối, ăn xong các cô còn  thể  dạo khu ăn vặt và chợ đêm gần đó. Dù  đây cũng là  đầu tiên cả phòng 303 tụ tập đông đủ.
 
Hẹn xong thời gian và địa điểm, Giang Nhạc thấy vẫn   hy vọng gặp  Chu Hạ mà fan thì ngày một đông thêm, cô liền kéo hai  bạn chuẩn   về.
 
Trước khi , Lâm Cấm  gói thêm cho ba  mấy xiên xúc xích nữa, nhanh tay cho  túi ni lông  đưa cho Minh Tuệ.
 
Minh Tuệ chìa tay  nhận, trong lúc hai tay chạm , cô bất chợt  tĩnh điện giật.
 
“A, tĩnh điện!”
 
Cô giật  rụt tay . Thấy , Lâm Cấm vội giấu tay  trong ống tay áo, dùng lớp vải bọc lấy quai túi ni lông  đưa  cho Minh Tuệ.
 
“Mùa đông đến , chỗ nào cũng  tĩnh điện.”
 
“ thật.” Minh Tuệ cũng  theo, dùng tay áo để cầm lấy túi xúc xích  tạm biệt Lâm Cấm.
 
Lâm Cấm vẫy tay tiễn ba  bạn, cho đến khi bóng họ khuất hẳn và khách hàng  bắt đầu tụ tập  quầy, cô mới lấy găng tay trong túi  đeo .
 
…
 
Sân bay thành phố An.
 
Ôn Tư Tề,  mà Lâm Cấm đang mong nhớ, lúc    ở trong thành phố mà đang  chờ  ở sân bay.
 
Anh  cùng Chờ Yến,  mang theo bất kỳ thuộc hạ nào, mỗi  tự lái một chiếc xe thương mại và đỗ bên ngoài lối  của sân bay.
 
Hai  chờ từ giữa trưa đến chiều, đồng hồ  điểm bốn giờ mà  họ cần đón vẫn  xuất hiện.
 
Chờ Yến liên tục liếc  Ôn Tư Tề đang im lặng tựa  xe, ngập ngừng hỏi:
 
“Tề ca, chúng  đang đợi ai ?”
 
Ôn Tư Tề đang cúi đầu,   liền nhướng mắt hỏi : “Cậu nghĩ là ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-57.html.]
 
Chờ Yến ngẩn , khẽ chau mày  nhanh chóng suy nghĩ.
 
Ở thành phố An ,   thể khiến Tề ca  chờ từ trưa đến giờ   nhiều, nhưng những  đó thường hiếm khi chủ động tìm , chỉ    tìm họ mà thôi.
 
“Dị năng giả?”
 
Chờ Yến đưa  kết luận và thăm dò hỏi.
 
Ôn Tư Tề khẽ , hai tay khoanh  ngực, ngón tay gõ nhẹ lên cánh tay.
 
“Coi như  cũng  đầu óc.”
 
“Hít!”
 
Chờ Yến hít một  khí lạnh, trong đầu như  sét đánh ngang tai.
 
Tuy  về sự tồn tại của dị năng giả, nhưng đây là  đầu tiên  sắp  tận mắt chứng kiến một  như .
 
Cuộc điện thoại mấy hôm   cũng chỉ đưa  phỏng đoán,  mới vài ngày mà  thật  xuất hiện ngay  mắt ?
 
Thật khó tin,  đây Tề ca  bao giờ dẫn   gặp những nhân vật lớn . Bây giờ  đưa   cùng, chẳng  điều đó  nghĩa là…
 
Chờ Yến nghĩ đến một khả năng, ánh mắt nóng rực  Ôn Tư Tề, khiến   khó chịu “Chậc” một tiếng.
 
“Nhìn cái bộ dạng vô dụng của  kìa. Lát nữa  sang một bên đừng   gì,  sẽ giới thiệu . Nếu  may mắn    truyền cho vài chiêu, thì tổ tiên nhà  coi như  phù hộ .”
 
“Em hiểu , em nhất định sẽ thể hiện thật .”
 
Chờ Yến lập tức  thẳng , vứt bỏ vẻ ngoài cà lơ phất phơ lúc nãy.
 
Hắn thấp thỏm  chằm chằm  cửa  của sân bay, đôi mắt săm soi từng   ,  bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.
 
Trong lòng   hồi hộp   háo hức.
 
Dị năng giả đấy, nếu  thể  một dị năng giả ưu ái,     thể  nghênh ngang ở thành phố An  .
 
Nhìn bộ dạng   tiền đồ của Chờ Yến, Ôn Tư Tề bỗng hối hận vì  lỡ lời  cho  .
 
Anh đang định bảo  đừng   bộ dạng khó ưa như  nữa thì khóe mắt đột nhiên liếc thấy một nhóm  bước  từ sân bay.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
 
Ánh mắt Ôn Tư Tề lóe lên, đôi chân dài sải bước về phía .""