Cơ thể Lâm Cấm nhẹ bẫng,  sợi xích kéo bay lên . Sau đó, Vô Xá ấn mạnh tay xuống, khiến cô rơi thẳng xuống đất.
 
Cú va đập  khiến Lâm Cấm nửa ngày trời  thở nổi. Cơn tức trong lòng Vô Xá và Võ Quạ vẫn  nguôi, một  kéo một chân Lâm Cấm, lôi cô xềnh xệch  ngoài.
 
Khi hai  đến gần, Lâm Cấm  ngửi thấy rõ một mùi hương u tịch thoang thoảng nơi chóp mũi. Mùi hương  vô cùng quen thuộc, nhưng cô   thể nhớ   ngửi thấy nó ở .
 
Hổ Thiên và Huyền Thất móc từ trong túi  một viên thuốc đen nhánh  nhét  miệng. Cơn đau tạm thời ngừng , vẻ hung tợn  mặt càng tăng thêm. Chúng hung hăng lườm ba cô gái trong phòng một cái,  cà nhắc  theo  ngoài, tiến  một con hẻm tối tăm bên cạnh quán ăn.
 
“Không !”
 
Thấy Lâm Cấm  kéo  khỏi quán, ba cô gái  thương nặng  dậy nổi lúc    lấy sức lực từ  , gắng gượng chống   dậy, dìu  chạy  trong con hẻm.
 
Võ Quạ và Vô Xá kéo Lâm Cấm đang nửa sống nửa c.h.ế.t  con hẻm. Có bóng tối che đậy,   chúng  còn che giấu sự tàn bạo của  nữa, mà đánh Lâm Cấm đến thừa sống thiếu c.h.ế.t mới thôi.
 
Xích sắt bạc trắng quất lên  Lâm Cấm, cô quỳ rạp  mặt đất  còn phản ứng, chỉ  những tiếng rên rỉ yếu ớt phát  từ miệng.
 
Võ Quạ  ném hết d.a.o găm  , gã tiện tay tìm  mấy cây côn sắt ở góc tường, đưa cho Hổ Thiên và Huyền Thất  tới. Bốn  cùng  dồn Lâm Cấm  góc tường,   sức đ.ấ.m đá.
 
Minh Tuệ và hai  bạn chạy tới thì thấy đúng cảnh . Các cô vội vàng xông lên,   nức nở  hét lớn bảo họ dừng tay. Hoa Dĩ và Minh Tuệ  sức kéo Hổ Thiên và Huyền Thất đang  thương , giữ chặt lấy chúng  cho chúng tiếp tục hành động. Còn Giang Nhạc thì bất chấp tất cả mà lao   Lâm Cấm, ôm lấy đầu cô mà kêu cứu.
 
“Cứu mạng! Có ai , cứu chúng  với!”
 
Cơn mưa đòn giáng xuống  Giang Nhạc. Trong phút chốc, cô phun  một ngụm m.á.u tươi, cánh tay che cho Lâm Cấm cũng  còn sức lực. Máu của cô b.ắ.n lên cổ Lâm Cấm, khiến cô đang mê man  gắng gượng hé mở mí mắt.
 
Giang Nhạc yếu ớt  với cô: “Cấm Cấm,  cố lên!”
 
Hổ Thiên và Huyền Thất  Hoa Dĩ và Minh Tuệ giữ , một  cố bẻ gãy cây côn, một  thì cố tình giẫm lên vết thương của gã. Hổ Thiên đau đớn hét lên, vung tay hất văng Minh Tuệ .
 
“Phụt!”
 
Minh Tuệ đập mạnh  tường,   cô thật sự  thể gượng dậy nổi nữa. Cô cố gắng giơ tay lên,  thở yếu ớt  Lâm Cấm vẫn đang  vây đánh.
 
“Lâm... Lâm Cấm...”
 
Huyền Thất vứt cây côn , một tay túm lấy tóc Hoa Dĩ, đá   lưng cô một cái  ném cô ngã sõng soài  đất. Hoa Dĩ hét lên một tiếng đau đớn, ngã xuống đất    đá thêm mấy cú nữa.
 
Võ Quạ và Vô Xá cũng  dừng tay, ngược  sức lực  tay càng  hề giảm bớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-65.html.]
 
Mấy  bọn chúng giờ đây  mất hết lý trí, chỉ   cho Lâm Cấm vướng víu  biến mất.
 
Âm thanh trong con hẻm u ám dần tắt , trong khi phố ăn vặt bên ngoài vẫn ồn ào náo nhiệt. Những thực khách đang xếp hàng cầm    ghế,  nghĩ lát nữa sẽ ăn gì,  tự hỏi còn bao lâu nữa mới đến lượt . Gương mặt ai nấy đều tràn ngập sự mong chờ đối với mỹ thực,  thể ngờ  rằng chỉ cách họ một con phố, trong một con hẻm nhỏ,  vài cô gái trẻ đang  tra tấn dã man.
 
Giang Nhạc che chắn cho Lâm Cấm cuối cùng cũng  thể chịu đựng  nữa. Cô  Võ Quạ túm lấy cổ áo, xách lên như một con gà con  tiện tay ném sang một bên.
 
Lâm Cấm  sấp  đất, sắc mặt trắng bệch  ba  bạn cùng phòng mỗi   trong một vũng máu.
 
Hoa Dĩ, cô tiểu thư nhà giàu  từng chịu chút khổ cực nào, chiếc váy cô  tỉ mỉ lựa chọn giờ đây bẩn thỉu một mảng, thấm đẫm những vệt m.á.u lớn.
 
Minh Tuệ, cô gái hoạt bát  bao giờ kêu khổ kêu mệt, giờ đây  mặt cũng  còn nụ , mặt mày bầm dập mà vẫn cố gắng gượng dậy.
 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Và Giang Nhạc,  luôn tự giễu rằng khi gặp nguy hiểm chắc chắn sẽ là  đầu tiên quỳ lạy xin tha,  vì cứu cô mà hứng chịu hầu hết các đòn tấn công, giờ đây cũng  đánh đến nửa sống nửa chết.
 
Ngón tay Lâm Cấm bấu chặt  khe gạch đá, hai mắt hằn lên những tia m.á.u đỏ, cô ngẩng đầu  về phía những kẻ đang hành hạ .
 
Cơ bắp   Võ Quạ và Vô Xá bỗng căng phồng lên khi nổi giận, quần áo    xé rách từng tấc một. Tay họ lờ mờ tỏa  một luồng sáng trong suốt, mỗi cú đ.ấ.m giáng xuống  Lâm Cấm đều khiến xương cốt như vỡ vụn.
 
Mùi hương u tịch nơi chóp mũi càng nồng nặc hơn. Trong cơn mơ màng, Lâm Cấm bỗng nhớ    ngửi thấy mùi hương  ở .
 
Bệnh viện, cô  ngửi thấy nó ở bệnh viện.
 
Những kẻ , cùng một giuộc với  phụ nữ áo đen!
 
“Các ... ỷ   bản lĩnh... mà  bắt nạt  khác,  đáng mặt hảo hán ?”
 
Lâm Cấm yếu ớt thốt lên câu đó, đau đớn và bi thương  chằm chằm  những  bạn của . Cô hứng chịu những đòn tấn công của chúng, ngọn lửa giận dữ gào thét trong lòng.
 
“Bắt nạt kẻ yếu, các  là lũ cầm thú!”
 
“Cầm thú?”
 
Vô Xá như thể   một câu chuyện  nực  nào đó, khuôn mặt ít khi biểu lộ cảm xúc của gã nhếch lên một nụ  trào phúng.
 
“Chúng  đúng là cầm thú đấy.”