Buổi biểu diễn kết thúc, Hoa Dĩ và các bạn   lối  VIP để  ngoài.
 
Lâm Cấm tụt  phía  vài bước, cô  đến bên cạnh, nhặt quả bóng đồ chơi  bay lên khán đài lên và ngửi thử. Cô liếc  về phía lối  của nhân viên,  ném quả bóng xuống và nhanh chóng đuổi kịp bước chân của các bạn.
 
 
Văn Nhân Thật  khỏi sân khấu, việc đầu tiên là  về phòng nghỉ của nhân viên, rót một cốc nước nóng lớn. Cảm nhận  cơ thể ấm lên, cô  lấy thuốc cảm cúm  hòa với nước  uống.
 
Hai cốc nước ấm  bụng,  ấm lan tỏa khắp cơ thể. Cô ném bộ quần áo ướt sũng  thùng, quấn áo khoác lên    co ro  sofa, đắp chăn giữ ấm.
 
Điện thoại liên tục báo tin nhắn, nhóm chat công việc sắp  tin nhắn nhấn chìm. Cô lôi điện thoại , thấy   đều đang thảo luận về sự cố  .
 
Người huấn luyện viên của màn đầu tiên đang tự trách . Anh   hiểu tại  bầy cá voi đột nhiên   lời, rõ ràng  thứ đều diễn  như lúc huấn luyện bình thường, nhưng chúng nó  nhất quyết  tuân theo chỉ huy.
 
Mọi  trong nhóm cũng  rõ nguyên nhân, dù  thì chuyện  cũng  từng xảy  bao giờ. Một con cá voi mắc  còn  thể hiểu , đằng  tất cả chúng nó cùng  mất kiểm soát, tự chơi đùa, thậm chí còn hất văng cả huấn luyện viên. Đây đúng là  đầu tiên.
 
 may mắn là buổi biểu diễn  kết thúc thuận lợi, phần lớn là nhờ Văn Nhân Thật hôm nay  cứu nguy kịp thời, nếu  thì thật đau đầu    giải thích thế nào với công chúng về sự cố .
 
Tin nhắn trong nhóm chat của nhân viên nhảy liên tục, ngay cả vị giám đốc luôn keo kiệt cũng hiếm khi lên tiếng khen ngợi Văn Nhân Thật trong nhóm. Ông   hôm nay cô biểu hiện  tồi, may mắn   hỏng chiêu bài của công viên, và tự bỏ tiền túi thưởng cho Văn Nhân Thật một trăm tệ.
 
Văn Nhân Thật bĩu môi, nhưng cũng  chê bao lì xì nhỏ. Tuy tiền  nhiều nhưng cũng đủ cho cô ăn một bữa lẩu.
 
Cô lau mái tóc ướt sũng, dùng máy sấy tóc sấy khô,  định  xuống sofa nghỉ ngơi thì  tiếng gõ cửa.
 
Văn Nhân Thật  dậy,  vọng : “Mời .”
 
Cánh cửa  đẩy , vị giám đốc  mới phát bao lì xì trong nhóm chat, với vẻ mặt ôn hòa hiếm thấy, bước .
 
“Văn Nhân Thật,   tìm cô.”
 
Giám đốc dẫn bốn   phòng nghỉ, giới thiệu với họ: “Thưa các vị chuyên gia, đây là Văn Nhân Thật.”
 
Văn Nhân Thật nghi ngờ  mấy   bước , trong đó   cả một bà lão   tuổi. Cô đặt chân xuống sàn,  thẳng  hỏi: “Là  đây, xin hỏi các vị là?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-83.html.]
 
Giám đốc đang định giới thiệu thì Thẩm Bội Dung khẽ liếc ông  một cái. Đối phương lập tức hiểu ý, vội vàng     ngoài và đóng cửa . Ông    khỏi cửa, Trì Nguyên và Lộ Minh lập tức chặn ngay khe cửa.
 
Mí mắt Văn Nhân Thật giật giật, cô ôm chặt tấm chăn, căng thẳng hỏi: “Các    gì?”
 
Thẩm Bội Dung kéo một chiếc ghế riêng   xuống, khóe mắt cong cong,  tủm tỉm : “Đừng căng thẳng, cô bé, chúng     .”
 
“Vừa  chúng   xem cô biểu diễn ở sân khấu,  thật là vô cùng chấn động, đặc biệt là phần kết.”
 
Văn Nhân Thật giơ tay lên: “Dừng! Dừng , bà ơi,  chuyện gì bà cứ  thẳng, đừng vòng vo tam quốc nữa.”
 
Nửa câu cuối cùng của Thẩm Bội Dung  nghẹn  trong miệng. Bà thấy Văn Nhân Thật thẳng thắn như , bèn dứt khoát lôi từ trong túi  một tấm thẻ công tác.
 
“Vậy thì   thẳng vấn đề. Cô bé,  là Phó Cục trưởng Cục Xử lý Tình huống Đặc biệt Hoa Hạ. Cô  hứng thú gia nhập Cục Đặc Tình của chúng  ?”
 
Một quyển sổ chứng nhận bìa đen  đưa tới  mặt Văn Nhân Thật. Cô sững sờ, máy móc   dòng chữ lớn “Cục Xử lý Tình huống Đặc biệt”  thẻ. Bên  dòng chữ là ảnh, tên và chức vụ của Thẩm Bội Dung, và nổi bật nhất là một con dấu màu đỏ tươi.
 
“Cục... Cục Xử lý Tình huống Đặc biệt?” Văn Nhân Thật  chút ngớ ngẩn.
 
Thẩm Bội Dung gật đầu, cất thẻ chứng nhận  túi: “ , chính là Cục Xử lý Tình huống Đặc biệt, chúng  gọi tắt là Cục Đặc Tình. Mấy  chúng  hôm nay đến đây là để xác nhận xem cô   là  đặc biệt  . Qua màn trình diễn  , chúng   thể khẳng định chắc chắn cô chính là  đó.”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
 
“? Người đặc biệt?”
 
Văn Nhân Thật chỉ  mũi , cảm thấy thật nực : “Bà ơi,   bà đang lừa   ? Sao   thể là  đặc biệt ?  chỉ là một huấn luyện viên ở công viên hải dương, một  bình thường mà thôi.”
 
Thẩm Bội Dung dựa  ghế,  sâu  mắt Văn Nhân Thật: “Không, cô  bình thường.”
 
Tim Văn Nhân Thật khẽ run lên.
 
*Cô. Không bình thường?*
 
Thẩm Bội Dung  tiếp: “Sau khi  nghiệp, cô vốn định thi  biên chế của vườn bách thú, nhưng vì thành tích   nên  loại, bất đắc dĩ mới đến công viên hải dương  huấn luyện viên cá voi sát thủ.”