Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 83
Cập nhật lúc: 2025-04-26 09:30:22
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì thế, Cố Hành Chu cũng có được một phần cơm chiên không thể không nói, cơm chiên này thật sự quá tuyệt. Vừa mới xới ra còn bốc khói, mỗi hạt cơm đều được bao phủ bởi lớp trứng vàng óng, màu sắc tươi sáng. Một muỗng múc lên, cơm chiên run rẩy trên muỗng, một mùi thơm trứng nồng đậm cùng hương vị tươi ngon xộc vào mũi!
Màu trắng sữa đặc sệt, nổi bọt kim hoa, nước dùng Kim Hoa, tinh hoa nước canh đã được xào hết vào hạt cơm, vì vậy hạt cơm no đủ, béo ngậy còn có thể thấy đầy tôm tươi, viên giò hun khói vàng giòn, đậu Hà Lan xanh mướt, từng miếng hải sâm.
Hương vị và cảm giác nóng bỏng ấy, hương thơm mê người khiến người ta chỉ nghe thôi đã thấy bụng réo ùng ục, chỉ muốn lập tức đưa một muỗng vào miệng, nhồm nhoàm nhai nuốt, cảm nhận trọn vẹn hạnh phúc... khoang miệng của Cố Hành Chu không ngừng tiết nước bọt.
Nếu nói Ninh Sanh vì cơm chiên có thể hy sinh tất cả, vậy Cố Hành Chu thì sao lại không đây cũng là món cơm chiên mà hắn hằng ao ước bấy lâu nay nhưng...
Cố Hành Chu hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, đưa chén cơm chiên cho Ninh Sanh: "Ninh Sanh, phần của tôi cho cậu hết đấy. Vốn dĩ, không có cậu, tôi cũng không mua được phần cơm chiên này... tôi nợ cậu."
Cố Hành Chu thê lương cười. Hắn vốn dĩ không xứng có thể ngửi được mùi thơm của cơm chiên, cảm nhận được cảm giác cầm cơm chiên trong tay, hắn đã mãn nguyện lắm rồi thật là người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.
Một bá đạo tổng tài từ trước đến nay nói một là một, hai là hai lại hèn mọn hạ mình đến mức này, người bình thường đều sẽ không nhịn được mà sinh lòng thương cảm, muốn nói với hắn 'cơm chiên này anh tự cầm mà ăn đi, tôi vẫn còn một phần mà.'
Bởi vậy, Cố Hành Chu nhắm chặt mắt, chờ đợi... nhưng Ninh Sanh lại dứt khoát lưu loát nhận lấy cơm chiên trong tay hắn:
"Cảm ơn nha."
Ninh Sanh ăn ngấu nghiến. Y ăn từng ngụm từng ngụm, trên mặt là hạnh phúc không hề che giấu: "Ngon thật đó!"
Cố Hành Chu: "..."
Cố Hành Chu dùng ánh mắt vô cùng hâm mộ nhìn chén cơm chiên trong tay y do dự một hồi lâu, hắn tự giễu cười một tiếng, xoay người bước đi để lại cho mọi người một bóng hình cô đơn.
Cố Hành Chu nghĩ bụng, hắn thật sự nên rời đi thôi, nơi này vốn dĩ không có vị trí cho hắn. Hắn không thuộc về nơi này cũng chẳng thuộc về đâu cả, cẩn thận mà nói, tuy rằng hắn sinh ra đã có quyền, có tiền dễ dàng có được hết thảy những thứ khiến người đời ghen tị nhưng lại chẳng có ai thật lòng thích hắn.
Những kẻ vây quanh hắn a dua nịnh hót đều có mục đích riêng, đám cấp dưới bày mưu tính kế cho hắn thì sợ hãi quyền uy, cha không thích hắn mà Ninh Sanh thì càng không che giấu sự chán ghét và căm hận đối với hắn.
Từ khi mẹ qua đời, hắn đã không còn nhà nữa rồi. Cố Hành Chu từng mở rằng liệu có một ngày, hắn và Ninh Sanh không còn mối quan hệ dị dạng này nữa, họ có thể đối diện nhau một cách tử tế không cần cãi vã chỉ là bình dị ngồi xuống uống một chén rượu, tâm sự với nhau nhưng không thể nào, Ninh Sanh hận hắn.
Vậy nên, trước cảnh tượng náo nhiệt, mọi người hân hoan chúc mừng này, hắn nên lặng lẽ tránh xa. *Tiếng đàn cello bi thương vang lên*
Bóng dáng Cố Hành Chu dần dần biến mất trong đám đông. Ninh Sanh đang vùi đầu vào hộp cơm chiên, bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng dáng ngày càng xa kia.
Quá khứ lần lượt hiện lên trước mắt, những bất an thương tâm khiến người ta trằn trọc đêm không ngủ nhưng cũng có cả niềm vui và sự thống khoái. Trên con đường này, từ đánh nhau, đến viết kiểm điểm, đến bị bắt ôm và dắt tay, rồi cùng nhau truy đuổi xe ba gác của ông chủ Giản, vượt qua bao nhiêu mưa gió hiểm trở để đến được nơi này.
Ninh Sanh nhấm nháp vị nóng hổi, ngon tuyệt trần gian trong miệng, nghĩ bụng. Món ngon như vậy, Cố Hành Chu cũng nên nếm thử một miếng nhưng chỉ một miếng thôi.
Chỉ là một miếng thôi mà, y cũng đâu phải không muốn chia cho hắn. Thế là, Cố Hành Chu ủ rũ cụp đuôi cô đơn tránh ra, bụng lại một trận đói khát réo rắt. Đột nhiên, hắn nghe thấy có người gọi tên mình:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-83.html.]
"Cố Hành Chu."
Cố Hành Chu khẽ mở to mắt, xoay người lại. Ninh Sanh đứng giữa ánh nắng chiều rực rỡ, bầu trời xanh thẳm trải rộng sau lưng y, cả thiên địa như một khung ảnh lồng kính bao phủ lấy y.
Và chính giữa khung cảnh ấy, dường như trên người Ninh Sanh toả ra ánh sáng ấm áp gọi Cố Hành Chu... nhìn kỹ lại, thứ tỏa sáng không phải bản thân Ninh Sanh mà là chiếc muỗng trên tay y.
Chiếc muỗng đầy ắp, nặng trĩu, đựng đầy một muỗng cơm chiên. Cơm chiên bốc lên làn khói trắng nóng hổi, mỗi hạt cơm đều căng tròn, bóng bẩy, màu vàng ruộm, hòa quyện hương thơm của trứng gà, tiêu, vị ngọt của tôm bóc vỏ, và nước sốt đậm đà!
Cơm chiên tựa như ngọn hải đăng sáng rực trong đêm tối, dẫn lối cho những lữ khách lạc đường đang đói khát. Cố Hành Chu nín thở, thế giới của hắn dường như mất hết màu sắc, chỉ còn lại ánh sáng duy nhất kia. Vượt qua đám đông, Cố Hành Chu thấy khóe môi Ninh Sanh nở một nụ cười nhạt đến mức gần như biến mất.
Ninh Sanh nói:
"Cơm chiên, cho anh ăn một miếng."
Ở chợ sáng, quầy cơm chiên là một góc đặc biệt. Góc này nằm cách xa những quầy ăn vặt khác cũng không ở trung tâm náo nhiệt nhất của chợ, mà nép mình dưới gốc cây đại thụ nhưng chính tại góc nhỏ bé này, rất nhiều người đang hạnh phúc vô bờ bến mà thưởng thức cơm chiên, cùng bạn bè tụ tập, cùng người yêu quây quần, cùng gia đình sum vầy, cùng những mối ràng buộc quý giá đã mất mà tìm lại được. Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Thầy Vương và thầy Mộ Dung cùng nhau. Họ không kịp tìm chỗ ngồi, cũng chẳng màng đến thể diện giảng viên Kinh Đại, ngồi xổm bên đường ăn như đám sinh viên.
Hai người đối đầu nhau hơn nửa đời người, cả đời có lẽ chỉ có vài khoảnh khắc ngắn ngủi như thế này, mới có thể an tĩnh, thoải mái mà ở cạnh nhau, vai sát vai, ăn chén cơm chiên mà cả hai đều mong nhớ bấy lâu.
"Ngon, ngon thật đấy." Thầy Mộ Dung cảm thán: "Mấy món cơm chiên tôi từng ăn trước đây, so với tay nghề của tiểu Giản, đều chẳng là gì cả."
Thầy Vương lặng lẽ nhìn vào bát của thầy Mộ Dung: "Mộ Dung Thanh Cung, cho tôi một con tôm trong bát của ông đi, tôi đổi cho ông thịt gà."
Thầy Mộ Dung nhướng mày: "Ông cầu tôi đi!"
Thầy Vương: "Ông..."
Ông ta định vỗ bàn đứng dậy, nhưng chợt nhớ đến bát cơm chiên trên tay, vội vàng ngồi xổm xuống, xót xa kiểm tra: "Ôi cơm chiên của tôi, tâm can của tôi ơi, đừng có đổ..."
Thầy Mộ Dung đứng bên cạnh cười ông ta cười người đã năm sáu mươi tuổi đầu, mà vẫn như mấy đứa sinh viên nghèo. Ngày trước, khi họ còn ở Kinh Đại trước khi cải tạo nhà ăn, đã nhịn ăn sáng, tiết kiệm được hai đồng năm hào, mua hai bát cơm chiên. Khi đó, Vương Kiến Hoa cũng muốn dùng thịt gà đổi lấy một con tôm của Mộ Dung Thanh Cung. Trong chớp mắt, bốn mươi năm đã vội vã trôi qua.
Bối Thi và Trương Mặc cùng nhau nhận lấy phần cơm. Bối Thi mãn nguyện cầm bát cơm chiên trên tay, ăn đến quên hết mọi thứ. Họ ngồi dưới bóng cây, Trương Mặc nửa ngồi xổm, xoa bóp mắt cá chân cho Bối Thi.
"Ông chủ Giản tốt thật, hộp cơm chiên đóng gói cho chúng ta lúc nào cũng là hình trái tim." Bối Thi nói: "Mọt sách, há miệng ra nào."
Trương Mặc theo bản năng há miệng, liền bị Bối Thi nhét cho một muỗng cơm chiên đầy ắp. Cơm vẫn còn hơi nóng nhưng vị thì tuyệt vời, từng hạt cơm rõ ràng, nhai kỹ có vị ngọt, lại thêm tôm bóc vỏ giòn sần sật, khiến người ta càng ăn càng ghiền.
Thỏa mãn nuốt xuống cơm chiên, Trương Mặc mới phản ứng lại: "Em yêu, sao em lại gọi anh là mọt sách nữa vậy!"
Bối Thi vùi đầu vào bát cơm chiên, nở một nụ cười đắc ý. Mười năm trước, tại buổi đón tân sinh viên của khoa kinh tế Kinh Đại, Bối Thi đã thấy Trương Mặc ngồi bên cửa sổ đọc sách, và gọi anh ta một tiếng mọt sách. Khi đó, Trương Mặc ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô ta đột nhiên đỏ mặt. Mọi thứ đều đã thay đổi, nhưng mọi thứ dường như vẫn vậy.