Suốt cả buổi chiều hôm , hai bố con nhà họ Phùng vẫn âm thầm theo dõi Ninh Tiểu Lôi, cố gắng tìm dù chỉ một dấu hiệu bất thường khuôn mặt cô.
Ninh Tiểu Lôi ở bàn ăn, rõ ánh mắt của họ đang dán chặt lên , nhưng vẫn giả vờ như hề , thản nhiên ăn uống như thường.
“Tình hình của còn đỡ ?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Bố Phùng thoáng khựng , vội hồn đáp:
“À… con sáng nay ăn một cái chân giò hầm, chắc ngấy nên dày khó chịu, con cần lo.”
Nghe xong, khóe môi Ninh Tiểu Lôi khẽ cong lên, ánh mắt thấp thoáng một tia lạnh.
Dạ dày thoải mái ư?
Chỉ e rằng “ thoải mái” … sẽ kéo dài vài tháng đấy.
Đang mải suy nghĩ, Bố Phùng nhịn hỏi thêm:
“Tiểu Lôi , hôm nay con vẻ ăn ngon nhỉ.”
Ninh Tiểu Lôi rõ họ đang ngờ vực điều gì, liền cố ý mỉm :
“ , chẳng hiểu sáng nay tự nhiên thấy đói cồn cào, khẩu vị hẳn lên. Có lẽ… Trời cũng mở mắt .”
Nụ của Bố Phùng thoáng cứng :
“Vậy thì … lắm…”
Ninh Tiểu Lôi bỗng lên tiếng:
"À, Bố! Hình như Bố mua mấy quả lê ? Dù Mẹ cũng khỏe, là để con ăn nhé."
Bố Phùng sững :
"Hả?"
Ninh Tiểu Lôi nhướng mày:
"Không ?"
Phùng Thanh bên cạnh, thấy cô vẫn dửng dưng như chuyện gì, trong lòng vốn bực bội, liền buột miệng :
"Ăn lê gì chứ, em tham ăn thôi!"
Ninh Tiểu Lôi nhạt:
"Em chỉ sợ để lâu nó hỏng, lúc đó phí."
Phùng Thanh cau mày, tỏ vẻ khó chịu:
"Để trong tủ lạnh thì hỏng ."
Ninh Tiểu Lôi thong thả đáp:
"Ừ, thôi . Cùng lắm hỏng thì cho ch.ó ăn ."
Nói xong, cô đặt đũa xuống, thản nhiên dậy phòng.
Phùng Thanh: "???"
Câu ... chẳng giống lời gì nhỉ? Có đang mắng đây?
vì chứng cứ, Phùng Thanh cuối cùng chỉ đành ăn vội bữa cơm vội vàng lên lầu chăm sóc .
Cả ngày hôm đó, Mẹ Phùng nôn ngừng. Khuôn mặt vốn hồng hào tươi tắn nay héo hon trông thấy.
Phùng Thanh mà lòng nóng như lửa đốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-qua-chuan-quoc-gia-moi-ta-roi-nui-zmpk/chuong-1380-chiec-boomerang-bay-nguoc-lai-chinh-minh.html.]
Dù , bác sĩ từng bà là t.h.a.i p.h.ụ siêu cao tuổi, mang trong đủ loại bệnh nền — thể chịu đựng nổi những phản ứng thai nghén kéo dài. Nếu tình trạng trở nên nghiêm trọng, thậm chí thể mất cả lẫn con.
Khi , bác sĩ khuyên nên bỏ đứa bé. may mắn , nhờ Đại Thân Chú của Bán Tiên giúp đỡ, bà vượt qua giai đoạn nguy hiểm mấy tháng đầu. Ngay cả bác sĩ cũng cho rằng đó là một phép màu!
Cả nhà khi đều nghĩ rằng chuyện yên . Không ngờ giờ xảy tình trạng — thật sự khiến ai nấy đều lo lắng khôn nguôi. Nếu cứ tiếp diễn, e rằng cơ thể của bà sẽ chịu nổi.
Đang lúc Phùng Thanh lo lắng yên, Mẹ Phùng đang giường bỗng nhíu mày:
“...Mùi gì thế nhỉ?”
Bà khẽ ngửi vài , sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Ngay đó, bà ôm lấy thùng rác, nôn thốc nôn tháo.
“Oẹ!”
Phùng Thanh lúc cũng ngửi thấy một mùi canh cá mằn mặn, thơm nức lan khắp tầng .
Anh cau mày, vội vàng chạy xuống .
Trong bếp, Ninh Tiểu Lôi đang cạnh bếp gas, tay cầm muôi khuấy nồi canh đang sôi lục bục.
Thấy cảnh đó, Phùng Thanh lập tức nổi giận đùng đùng:
“Em nấu canh cá gì thế hả!”
Ninh Tiểu Lôi ngẩng đầu, giọng điệu vô tội:
“Đây là món ăn tối mà.”
Phùng Thanh tức giận, hất phăng chiếc xẻng tay cô:
“Mẹ như thế , mà em còn lo ăn uống ! Đổ ngay ! Bây giờ Mẹ chịu nổi dù chỉ một chút mùi tanh nào !”
Ninh Tiểu Lôi vẫn yên, bình thản đáp:
“Anh gì mà ầm ĩ thế. Chẳng lẽ vì một ăn mà cả nhà nhịn theo, c.h.ế.t đói hết chắc?”
Phùng Thanh tái mặt, trừng mắt cô:
“Em gì?”
Ninh Tiểu Lôi khẽ nhướng mày, môi cong lên đầy mỉa mai:
“Câu quen ? Chính miệng với em một tháng đấy.”
Phùng Thanh sững :
“Anh...”
Trước đây, chỉ cần ngửi thấy một chút mùi dầu mỡ thôi, Ninh Tiểu Lôi cũng nôn thốc nôn tháo. Khi , cô từng van xin Phùng Thanh nhờ bố hạn chế nấu những món mùi nặng.
Đáng tiếc, lúc đó cả nhà đều chìm đắm trong niềm vui vì Mẹ mang thai, chẳng ai chịu để tâm đến cô. Thậm chí, Phùng Thanh còn thấy cô thật phiền phức, quá, chỉ nôn một chút mà khiến chuyện gì cũng yên — thật là đáng ghét.
Giờ đây, câu khi xưa như một chiếc boomerang ngược trở , đ.á.n.h thẳng mặt , khiến cứng họng, kịp trở tay.
Chưa kịp nghĩ lời nào để phản bác, Ninh Tiểu Lôi thản nhiên tiếp:
“Hơn nữa, món là Bố mang về. Anh bảo Bố đừng ăn luôn ?”
Phùng Thanh lập tức nghẹn lời, chẳng câu nào.
lúc , từ lầu bỗng vang lên một tiếng động lớn — như vật nặng rơi mạnh xuống sàn.
“Rầm!”
Tim Phùng Thanh thắt , m.á.u như đông cứng trong .