Lúc , Phùng Thanh  còn  sức  mà đôi co với Ninh Tiểu Lôi nữa, lập tức lao lên lầu.
 
Vừa tới cửa phòng,   trông thấy   đang lăn từ  giường xuống đất.
 
Anh  sợ đến tái mặt, vội vàng nhào tới:
“Mẹ! Mẹ   ?”
 
Mẹ Phùng lúc  sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh túa  đầy trán,   run rẩy, trông như sắp ngất đến nơi.
 
Giọng bà yếu ớt, đứt quãng:
“Con trai... ...    ...”
 
Phùng Thanh hoảng loạn, siết chặt lấy tay bà:
“Mẹ   thế?”
 
Bà khó nhọc mở miệng,  thở đứt đoạn:
“Mẹ... khó chịu...  nôn nhiều quá... con... con đưa  đến bệnh viện ...”
 
Phùng Thanh cuống quýt gật đầu liên hồi:
“Được, , con đưa   ngay!”
 
Anh  lập tức bế bổng bà lên, lao như bay xuống cầu thang.
 
Lúc , Bố Phùng vẫn đang  ở bàn ăn, thong thả húp bát canh cá mà Ninh Tiểu Lôi  dọn . Nghe tiếng động ầm ĩ, ông ngẩng lên, cau mày hỏi:
“Có chuyện gì ?”
 
Phùng Thanh  thở dốc  , giọng đầy lo lắng:
“Bố! Mẹ  khỏe! Mau  lái xe!”
 
Bố Phùng   chuyện  liên quan đến đứa cháu trong bụng, liền vô cùng lo lắng:
“Bố xuống ngay đây!”
 
Ông vội vã cầm lấy chìa khóa xe, lao  cửa, quên cả mang giày.
 
Trong bếp, Ninh Tiểu Lôi  thấy tiếng động bên ngoài, liền bước , cố tình hỏi:
“Tình hình của  thế nào ?”
 
Phùng Thanh  thấy vẻ mặt bình thản, thậm chí tươi tỉnh của cô, trong lòng càng thêm phẫn hận, chỉ ném  một câu đầy đe dọa:
“Anh về  sẽ tính sổ với em!”
 
Nói xong,   loạng choạng bế     ngoài.
 
Nhìn theo bóng lưng hai  con họ khuất dần, cảm xúc  gương mặt Ninh Tiểu Lôi cũng tan biến, chỉ còn  một vẻ lạnh lùng đến rợn .
 
Quay về ư? Mơ  thật đấy!
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-qua-chuan-quoc-gia-moi-ta-roi-nui-zmpk/chuong-1381-khong-bao-thu-khong-phai-hao-han.html.]
Chỉ cần nghĩ đến những gì     qua điện thoại,   cô  run lên vì giận dữ!
 
Cái tên Phùng Thanh khốn nạn  — hóa , từ đầu đến cuối,  luôn lừa dối cô!
 
Họ kết hôn  bốn năm mà vẫn   con. Bị  chồng thúc giục  ngừng, cô đành  khám ở một bệnh viện do  quen giới thiệu. Hai ngày , kết quả khiến cô như c.h.ế.t lặng — cô  vô sinh!
 
Khoảnh khắc , thế giới  mắt cô như sụp đổ.
 
Phùng Thanh khi đó vẫn còn tỏ  dịu dàng, ôm cô  lòng,  ngừng an ủi, thề thốt rằng dù thế nào cũng sẽ  ly hôn, sẽ ở bên cô suốt đời — dù   con  chăng nữa.
 
Chính những lời  khiến cô càng thêm mặc cảm, tội  và  ơn  .
 
Vì thế, suốt những năm  đó, cô  ngừng tìm cách chữa trị. Cô  theo hết thảy lời khuyên dân gian, uống   bao nhiêu thang t.h.u.ố.c Bắc hôi tanh, đắng ngắt. Trong đó  cả côn trùng, phân động vật — mùi vị đến mức khiến   chỉ  nôn.
 
Thế nhưng, chỉ vì lời hứa “sẽ  bao giờ bỏ rơi” của Phùng Thanh, cô vẫn kiên trì uống suốt bảy, tám năm trời.
 
Và giờ đây, cô mới  —  thật sự  thể sinh con,     là cô!
 
Là ! Là tên khốn Phùng Thanh đó!
 
Cả gia đình   che giấu cô suốt tám năm, thế mà giờ đây,  chồng  mang thai, còn  đổ hết những triệu chứng thai nghén lên đầu cô!
 
Thậm chí  khi sinh con xong, họ còn  cô chăm sóc  chồng!!!
 
Ha!
 
 là trò đùa nực  nhất  đời!
 
Rõ ràng    ở cô,  mà họ  bắt cô gánh chịu  đau khổ,  tội !
 
Thật đáng hận!
 
Cả cái gia đình  — đê tiện, giả dối và thối nát đến tận xương tủy!
 
Nếu mối thù    báo, cô    thể xứng đáng với những bát t.h.u.ố.c Bắc  uống, với những năm tháng dày vò mà cô  chịu đựng?
 
Nghĩ đến đó, trong mắt Ninh Tiểu Lôi bừng lên một tia lạnh lẽo.
 
Ngay khi hai  con họ  rời khỏi nhà, cô lập tức  , bước nhanh lên lầu,  thẳng  phòng ngủ của bố  chồng.
 
Cô lục tung từng ngăn tủ, từng góc giường, từng ngóc ngách.
 
Cuối cùng, ở  đáy một chiếc rương cũ, cô tìm thấy một con búp bê gỗ  hình dạng kỳ dị — cùng với một gói tóc đỏ  buộc chặt bên cạnh.
 
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là thứ dùng cho Đại Thân Chú mà Đại sư Khương Nhất từng nhắc đến!