Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi - Chương 1391: Chết Một Người, Tài Sản Chia Đôi!
Cập nhật lúc: 2025-10-26 10:20:20
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Tiểu Lôi đáp chuyến bay đến Nam Cảng bao lâu, nhà họ Phùng lập tức xảy chuyện.
Ban đầu, họ còn tưởng rằng khi uống “thuốc giải chú”, thể bình an vô sự chờ thêm mười tháng, đợi đứa bé thuận lợi chào đời. Khi đó, hương hỏa nhà họ Phùng sẽ tiếp tục duy trì.
vấn đề là — cơ thể Mẹ Phùng vốn dĩ thích hợp để mang thai.
Trước , khi thụ tinh ống nghiệm ở phòng khám, dù bác sĩ cam đoan đủ điều, hứa hẹn vấn đề gì, song kết quả kiểm tra đó cực kỳ tệ hại. Nếu vì , Phùng Thanh chẳng cần tìm đến Bán Tiên để nhờ yểm chú.
Việc Mẹ Phùng thể bình an sống sót suốt thời gian qua, là nhờ Ninh Tiểu Lôi trở thành “thùng hứng tội” — gánh bộ hậu quả chú thuật cho họ.
Giờ đây, cô rời , chú thuật mất vật trung chuyển, tất cả các chỉ trong cơ thể Mẹ Phùng bắt đầu sụp đổ t.h.ả.m hại đến cực điểm.
Bác sĩ nhiều cảnh báo rằng đứa bé thể giữ , thậm chí nếu cố chấp kéo dài, sản phụ cũng thể nguy hiểm đến tính mạng.
Tuy nhiên, hai cha con nhà họ Phùng vẫn kiên quyết giữ đứa trẻ. Bác sĩ còn cách nào khác, chỉ đành tận lực dùng biện pháp để duy trì thai kỳ cho Mẹ Phùng.
Từ hai viên t.h.u.ố.c dưỡng thai mỗi ban đầu, liều lượng tăng dần thành bốn viên mỗi , còn tiêm truyền liên tục, ngày đêm ngừng nghỉ.
Cơ thể Mẹ Phùng bắt đầu phù nề rõ rệt, khuôn mặt sưng mọng, tay chân phình to, cả trông chẳng khác nào một chiếc bánh bao nở phồng.
Thế nhưng, dù cố gắng đến , khi thai nhi mới sáu tháng, bi kịch vẫn xảy — bà đột ngột xuất huyết dữ dội!
Khi , Mẹ Phùng đang ăn tối, húp một ngụm canh bồ câu, bỗng bụng quặn lên từng cơn đau thắt dữ dội.
“Á—!”
Theo tiếng kêu thất thanh, mùi m.á.u tanh nồng nặc lập tức tràn ngập khắp phòng.
Phùng Thanh hoảng hốt cảm thấy bất thường, vội vàng xốc chăn lên kiểm tra.
Chỉ thấy màu đỏ thẫm lan nhanh như dòng nước vỡ đê, chỉ trong vài giây, bộ ga giường m.á.u tươi nhuộm đỏ rực!
Phùng Thanh lúc mới bừng tỉnh, lập tức chạy hành lang, hoảng loạn hét lớn:
“Bác sĩ! Bác sĩ!”
Các bác sĩ và y tá trực thấy tiếng la, vội vàng lao phòng bệnh.
Khi thấy chiếc giường nhuộm đỏ máu, còn Mẹ Phùng thì ngất lịm , tim vị bác sĩ chủ trị chợt trĩu nặng. Quả nhiên, điều bà lo lắng nhất vẫn xảy .
“Nhanh! Đưa phòng cấp cứu!”
Chiếc giường bệnh lập tức đẩy , bánh xe lăn kẽo kẹt dọc hành lang dài.
Trước khi bước phòng cấp cứu, bác sĩ nghiêm giọng dặn :
“Tình trạng sản phụ nguy kịch. Hai chuẩn tinh thần cho tình huống nhất.”
Nói xong, bà đợi họ kịp phản ứng, liền bước nhanh trong.
Chỉ còn hai bố con nhà họ Phùng, c.h.ế.t lặng cánh cửa phòng cấp cứu khép kín, mặt cắt còn giọt máu.
Thời gian trôi qua từng phút một. Người chờ ngoài hành lang dần dần về, cuối cùng chỉ còn hai họ.
Bầu khí nặng nề đến mức rõ cả tiếng kim giây tích tắc trôi.
Cuối cùng, Bố Phùng mất hết kiên nhẫn, ông đột ngột bật dậy, trừng mắt mắng con trai như trút giận:
“Nếu giữ đứa nhỏ, thì coi như xong!”
“Mày và mày cút khỏi nhà cho tao!”
“Nhà họ Phùng tao tuyệt đối nuôi thứ đàn bà sinh con nối dõi!”
Phùng Thanh chỉ im lặng, đầu cúi thấp, hai bàn tay siết chặt, gân xanh nổi lên.
Trên gương mặt là sự sợ hãi, phẫn uất và tuyệt vọng đan xen, nhưng cuối cùng vẫn thốt một lời nào.
lúc , cửa phòng cấp cứu bật mở, một cô y tá bước nhanh , sắc mặt nghiêm trọng.
Phùng Thanh lập tức lao tới, giọng run rẩy hỏi:
“Bác sĩ, đứa bé thế nào ?”
Y tá lắc đầu, trả lời dứt khoát:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-qua-chuan-quoc-gia-moi-ta-roi-nui-zmpk/chuong-1391-chet-mot-nguoi-tai-san-chia-doi.html.]
“Không . Đứa bé giữ , mổ lấy ngay. Nếu chậm trễ, sản phụ cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Nói xong, cô đưa tờ giấy đồng ý phẫu thuật chuẩn sẵn.
Nghe đến đó, Bố Phùng lập tức xông lên, giật lấy tờ giấy, quát lớn:
“Không! Không mổ! Bác sĩ, cô giữ đứa bé bằng giá!”
Y tá cố gắng giải thích, giọng vẫn giữ bình tĩnh:
“ hiện tại thai nhi chắc chắn thể cứu —”
“Không giữ cũng giữ!” Bố Phùng gào lên như phát điên, mặt đỏ bừng, nước bọt b.ắ.n tung tóe:
“Nếu giữ thì các cô bác sĩ để gì! Ngay cả một đứa nhỏ cũng giữ nổi, các cô tuyệt hương tuyệt khói nhà họ Phùng ! Đồ thất đức!”
Cô y tá thấy ông mất kiểm soát , chỉ đành mím môi thêm, xoay mang tờ giấy phòng cấp cứu.
Bố Phùng theo, tưởng rằng dọa , nghĩ rằng bác sĩ sẽ sợ mà cố giữ đứa bé.
đầy ba mươi giây , cửa phòng cấp cứu nữa bật mở, Bác sĩ Lục – phụ trách chính – bước , áo phẫu thuật còn dính đầy m.á.u tươi, ánh mắt lạnh lẽo và giọng đầy tức giận:
“Các trò gì ? Tại ký tên đồng ý phẫu thuật?!”
Bố Phùng vội vàng lao lên, giọng khàn đặc vì kích động:
“Bác sĩ Lục, cô nhất định giữ đứa bé! Dù thế nào cũng giữ cho !”
Bác sĩ Lục nhíu chặt mày, giọng lạnh :
“ ngay từ đầu — tuổi tác và thể trạng của sản phụ phù hợp để mang thai. Các vẫn cố chấp thụ tinh, cố gắng dưỡng thai suốt thời gian qua. Bây giờ t.h.u.ố.c men còn tác dụng nữa. Nếu các còn chần chừ ký, lát nữa cả lẫn con đều sẽ cứu !”
Bố Phùng liên tục lắc đầu, gần như phát cuồng:
“Không! Không ký! ký! Các cô giữ đứa bé cho , dù thế nào cũng giữ!”
Cô y tá bên cạnh chịu hết nổi, đành chuyển ánh mắt sang Phùng Thanh, giọng gấp gáp:
“Hiện tại tình trạng của cực kỳ nguy hiểm! Nếu còn trì hoãn nữa, thật sự sẽ xảy chuyện đấy!”
Phùng Thanh chằm chằm tờ giấy trong tay, sắc mặt giằng co dữ dội.
Anh rõ — chỉ cần ký tên, đứa bé sẽ còn.
Bao công sức, tiền bạc, và cả cuộc hôn nhân đ.á.n.h đổi… tất cả sẽ hóa thành hư .
Anh mất vợ vì đứa bé .
Nếu bây giờ giữ nó, chẳng thứ đều vô nghĩa ?
Thấy vẫn do dự, cô y tá càng sốt ruột hơn, gần như quát lên:
“Rốt cuộc là đứa bé quan trọng, tính mạng quan trọng?! Nếu bà c.h.ế.t, thì thứ đều mất hết!”
Phùng Thanh sững , hai tay run lên.
Những lời đó như một cái tát khiến bừng tỉnh giữa cơn rối loạn.
đúng lúc , giọng lạnh lẽo của Bố Phùng vang lên, như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng tim :
“Mày mà dám ký tên, thì lập tức cút khỏi nhà cùng con mày!”
Phùng Thanh ngẩng đầu cha, bỗng hiểu hết việc. Anh dứt khoát nhận lấy tờ thông báo và : “Con ký!”
Bố Phùng giật phắt tờ giấy, tức giận quát: “Không , tao đồng ý! Bả ngay cả một đứa con cũng giữ thì còn sống để gì!”
Nói xong, ông xé nát tờ giấy giẫm mạnh lên từng mảnh. “Tao là chồng bà , tao ký thì ai ký cũng vô dụng!”
Cô y tá đó sửng sốt, nổi giận: “Sao ông thể như ! Đây là chuyện liên quan đến tính mạng!”
Bố Phùng hất tay, gần như sử dụng lối đe dọa vô lương: “Tao cần ! Nếu mày dám ký, tao cho mày một xu nào cả!”
Nghe lời đe dọa, Phùng Thanh vẫn điềm tĩnh tiến lên, túm lấy cổ áo bố, “rầm” một tiếng đẩy ông tường. Hành động khiến tất cả những mặt đều sửng sốt.
Giây tiếp theo, mắt Phùng Thanh đỏ ngầu, trông vô cùng đáng sợ: “Đừng tưởng ông c.h.ế.t để tái hôn sinh con trai! cho ông — ông mơ! là nhân trực hệ của , ký vẫn hiệu lực! Chỉ cần còn sống, giữ danh nghĩa là vợ ông, dù ly hôn, tài sản cũng chia đôi!”
Bố Phùng vạch trần ý đồ, lập tức giận hổ: “Mày… đồ bất hiếu!”
Nói ông vùng vẫy, cố thoát . ở tuổi sáu mươi, sức ông đấu nổi với Phùng Thanh. Vì quá tức, mặt ông đỏ bừng lên, thở dốc ngừng.
Phùng Thanh lạnh lùng ông, giọng trầm thấp, đe dọa từng chữ: “Ông nhất nên cầu cho sống sót. Nếu bà chuyện gì, cả nhà ba chúng đừng ai mong sống yên!”
Vì vẻ mặt quá dữ tợn của , Bố Phùng khựng một lúc, ánh mắt d.a.o động. ngay đó, ông đổi giọng, lộ bản chất thật:
“Nói cho cùng, mày cứu mày cũng chỉ vì tiền thôi. Thay vì để bà ly hôn lấy hết tài sản, chi bằng hai bố con chia . Dù mày cũng là con trai tao, chúng mới là một nhà.”
Ánh mắt Phùng Thanh lập tức trầm xuống, lạnh toát từ đầu ngón tay.