Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi - Chương 1392: Gia Đình Ba Người, Không Ai Có Kết Thúc Tốt Đẹp
Cập nhật lúc: 2025-10-27 09:48:25
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bố Phùng thấy Phùng Thanh vẻ nguôi giận, liền nhân cơ hội kích động thêm:
“Thế nào, g.i.ế.c một để chia tiền — lợi trăm đường cho cả hai bố con , mà mày cũng đỡ nuôi dưỡng thêm một .”
Phùng Thanh trầm ngâm vài giây.
Thực , quá để tâm đến đứa bé, chỉ là Bố Phùng luôn gắn chuyện đứa bé với tài sản của gia đình, khiến còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý để sinh thêm một đứa em trai cho nuôi.
Nếu bây giờ ông sẵn lòng chia cho một nửa tài sản, thì thực cũng chẳng thiệt gì. Dù , nếu đứa em trai sinh , họ cũng tốn một phần tiền cho nó. Tính toán kỹ, đề nghị hiện tại khi là phương án nhất.
Thế là lạnh giọng hỏi:
“ dựa để tin ông?”
Bố Phùng , hy vọng, lập tức :
“Tao sẽ giấy cam kết ngay bây giờ.”
Bác sĩ Lục cách đó xa, thấy hai mãi vẫn động tĩnh, khỏi sốt ruột quát lên:
“Các đang cái quái gì ! Tên ký !”
Bố Phùng lên tiếng :
“Hai bố con cần suy nghĩ thêm một chút.”
Bác sĩ Lục những toan tính bẩn thỉu trong đầu họ, nên càng thêm sốt ruột:
“Thời gian chờ ai, còn nghĩ cái gì nữa!”
Thế nhưng, hai bố con họ chẳng hề phản ứng, ngược còn cúi đầu cặm cụi lách ở một bên. Cảnh tượng đó khiến các nhân viên y tế yên, thậm chí hai y tá nhắc nhở mấy .
Giữa những lời giục giã dồn dập, tờ cam kết cuối cùng cũng xong, và Bố Phùng nhanh chóng ký tên.
Ngay khi Phùng Thanh nhận lấy tờ giấy, cô y tá trong phòng bỗng hốt hoảng chạy :
“Bác sĩ Lục, !”
Bác sĩ Lục thoáng liếc hai bố con họ vẫn thản nhiên như , kịp để tâm thêm, lập tức lao trong, bắt đầu thực hiện những biện pháp cấp cứu cơ bản nhất.
đáng tiếc, do thời gian xuất huyết quá lâu và thai nhi mổ lấy kịp thời, cuối cùng cả lẫn con đều thể giữ .
Khi bác sĩ bước thông báo tin dữ, hai tỏ vẻ đau buồn, chỉ gật đầu lạnh nhạt, thậm chí buồn mặt mất cuối, mà lập tức liên hệ với nhà tang lễ.
Thái độ lạnh lùng, vô tình khiến ngay cả những bác sĩ quen đối mặt với sinh tử cũng cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng dấy lên phẫn nộ. họ là ngoài, chẳng thể gì.
Cứ như , một sinh mạng sống động lặng lẽ biến mất.
Chỉ trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, nhà tất thủ tục, đưa t.h.i t.h.ể và tiến hành hỏa táng ngay tại chỗ. Tốc độ nhanh đến mức khiến khỏi nghi ngờ — liệu họ đang che giấu điều gì .
Sau khi việc xử lý xong, Phùng Thanh lập tức dẫn Bố Phùng bãi đậu xe, định nhân cơ hội giải quyết dứt điểm chuyện tài sản gia đình.
Tuy nhiên, điều ngờ tới là Bố Phùng giả vờ ngơ ngác đúng lúc .
“Giấy cam kết gì, tài sản gì, mày đang cái gì , tao hiểu.”
Phùng Thanh nhíu mày:
“Rõ ràng lúc ông cho trong bệnh viện...”
Vừa , thò tay túi tìm kiếm. Kết quả, chỉ thấy túi trống rỗng — gì cả.
Chính lúc , mới sực nhớ : khi nãy vì chạy lên chạy xuống thủ tục, nóng nên cởi áo khoác để ở một bên. Mà khi đó, Bố Phùng ngay cạnh.
“Ông trộm giấy cam kết?” Phùng Thanh thể tin nổi, hét lên chất vấn.
Bố Phùng dang hai tay, vẻ mặt lưu manh:
“Dù tao cũng hiểu mày đang gì.”
Nhìn thấy vẻ đắc ý của ông , Phùng Thanh lập tức nổi giận:
“Phùng Kiến Quốc, ông dám lừa !”
Bố Phùng hừ lạnh:
“Đồ hỗn xược, tao là bố mày!”
lúc , Phùng Thanh chẳng còn quan tâm gì đến chuyện “bố con” nữa. Anh lao lên, túm chặt cổ áo đối phương, giọng đầy phẫn nộ:
“Ông mau đưa tiền cho !”
Bố Phùng vốn kinh nghiệm từ , để khống chế thêm nữa. Ông liền tung một cú đá mạnh bụng Phùng Thanh, khiến ngã lăn đất.
Sau đó, ông bắt đầu trút giận, mắng xối xả:
“Mày mơ!”
“Số tiền tao giữ cho con tao !”
“Đồ vô dụng như mày, thằng phế vật ngay cả một đứa con cũng đẻ , cần tiền gì!”
“Nếu tao là mày, tao c.h.ế.t quách cho ! Mất mặt đến mức đó, đẻ con, vợ cũng bỏ, mày còn mặt mũi mà sống !”
“Mày nên c.h.ế.t cùng mày !”
…
Những lời lẽ độc địa như từng mũi kim đ.â.m sâu dây thần kinh của Phùng Thanh.
Lúc thái dương co giật mạnh, tiếng ù tai chói lên khiến đại não như “ong” một tiếng, chỉ còn khuôn mặt méo mó, hung hãn của Bố Phùng cùng những lời cuối cùng:
“C.h.ế.t cùng mày…” “Đi c.h.ế.t…” “C.h.ế.t…” “…”
Từ cuối cùng lặp lặp trong đầu, kích thích bừng tỉnh. Những tia m.á.u đỏ hiện rõ trong mắt!
Giây kế, chộp lấy một thanh sắt vụn đất và đ.â.m mạnh về phía .
Chỉ một tiếng “phụt”.
Bố Phùng lập tức im, ánh mắt ông tràn ngập kinh hoàng và thể tin nổi khi .
Ánh mắt thất thần đó khuấy lên trong Phùng Thanh một cảm giác khoái trá.
Anh như con thú dồn nén lâu ngày, vẻ mặt dữ tợn : “Bây giờ ông c.h.ế.t , lão già!”
Nói xong, dùng hết sức đẩy mạnh thanh sắt trong tay .
Vẻ mặt hung hăng ban nãy của Bố Phùng lập tức đông cứng . Ông há miệng định cầu cứu, nhưng cổ họng chỉ phát những tiếng khàn đục vô nghĩa.
lúc , một tiếng hét thất thanh x.é to.ạc gian yên ắng của bãi đậu xe.
“Á—!”
Phùng Thanh theo phản xạ đầu , thấy một phụ nữ cách đó xa, khuôn mặt trắng bệch, tràn ngập kinh hãi.
Khi ánh mắt hai chạm , đối phương hoảng sợ đến mức giật thét lên, đầu bỏ chạy, chạy hét thất thanh:
“G.i.ế.c ! Cứu… cứu mạng! Á á á á á!!!”
Phùng Thanh bàng hoàng, lúc mới nhận gì.
Vì quá sợ hãi, buông tay.
Bố Phùng từ từ đổ xuống đất. Máu thấm đẫm một mảng lớn quần áo, đôi mắt ông mở to, trừng trừng lên trần nhà lạnh lẽo.
Vẻ mặt c.h.ế.t nhắm mắt khiến Phùng Thanh choáng váng. Anh lao đến bên cạnh Bố Phùng, khuôn mặt hoảng loạn, run rẩy lắp bắp:
“Không… con cố ý… Bố… Bố… đừng dọa con… con cũng tại như … con … cố ý…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-qua-chuan-quoc-gia-moi-ta-roi-nui-zmpk/chuong-1392-gia-dinh-ba-nguoi-khong-ai-co-ket-thuc-tot-dep.html.]
Một lúc , nhân viên an ninh của nhà tang lễ trang đầy đủ chạy tới. Có lẽ họ cũng ngờ dám g.i.ế.c ngay tại một nơi như thế . Hay là… họ cho rằng đây là chỗ “tiện xử lý” nhất?
Khi thấy Phùng Thanh, họ lập tức phản ứng theo đúng quy trình huấn luyện — một loạt động tác hỗn loạn, cuối cùng cũng khống chế , chờ cảnh sát và xe cấp cứu đến.
may, khi đội cấp cứu tới nơi, họ phát hiện Bố Phùng tắt thở.
Nghe tin , Phùng Thanh c.h.ế.t lặng. Anh ngờ rằng chỉ trong một ngày, mất cả cha lẫn — còn bản thì biến thành kẻ g.i.ế.c .
Tại như ... Tại chuyện thành thế ...?
Giữa tiếng còi cảnh sát inh ỏi và khung cảnh hỗn loạn, Phùng Thanh áp giải , gương mặt đờ đẫn như mất hồn.
Vụ án con trai g.i.ế.c cha nhanh chóng lên mặt báo.
Khi Ninh Tiểu Lôi thấy cái tên quen thuộc xuất hiện màn hình điện thoại, cô chỉ thấy lòng mơ hồ, trống rỗng.
Quả nhiên, phản phệ.
Một gia đình tan nát, một kết cục bi t.h.ả.m — thật đáng sợ bao.
Chuyện cầu cứu của cô gái nhỏ lâu fan của Khương Nhất phát hiện. Tối hôm đó, họ còn cắt hình đăng lên, gửi cho Khương Nhất xem. Thậm chí tò mò về phận của kẻ yểm chú, nên để lời nhắn hỏi thăm ngay trong phòng livestream.
Lúc , Khương Nhất đang tranh thủ thời gian hiếm hoi ở một để livestream giải khuây. Gần đây cô bận tối tăm mặt mũi vì lễ kế thừa.
Trước đây rõ ràng , ngoài việc mặc thử quần áo và nếm thử món ăn, những khâu khác cô cần bận tâm. ai ngờ, cận ngày , Cơ Thư lôi cô thư phòng để “nhận diện ”, là chuẩn cho việc hợp tác .
Nhìn danh sách dài dằng dặc mặt, Khương Nhất chỉ ngẩn — cái danh sách còn dài hơn cả mạng sống của cô!!! Cô lý do để nghi ngờ rằng già của thực sự lừa cô để g.i.ế.c.
Sau hai ngày “tra tấn”, cô vội vàng mở livestream để thư giãn. Kết quả, lên sóng thấy tin về vụ việc của từng cầu cứu đó. Cả nhà ba , ai sống sót. Cô khẽ chậc chậc, cảm thán — thật đáng buồn.
Thấy khán giả trong phòng livestream thi hỏi han, tò mò về chuyện “yểm chú”, Khương Nhất cũng giấu giếm, chỉ thản nhiên :
“Kẻ yểm chú còn thoát , kẻ thực hiện yểm chú thì thể chạy thoát.”
...
Khi cô những lời đó, bên ngoài một căn biệt thự xa hoa nào đó, dây cảnh báo màu vàng kéo giăng khắp nơi. Không ít hàng xóm tụ tập bên ngoài, cách một đoạn thì thầm bàn tán.
“Tội nghiệp thật, còn trẻ như , c.h.ế.t trong nhà mấy ngày liền, đến khi bốc mùi mới phát hiện.”
“ , là bệnh tật gặp t.a.i n.ạ.n gì nữa.”
“ đoán là án tình! Một phụ nữ, sống một trong biệt thự cao cấp thế , thường xuyên đàn ông lạ … c.h.ế.t cũng là chuyện sớm muộn thôi.”
“Bà cũng thấy ?!”
“Sao thấy, cô là khách lạ nhiều nhất khu ! Hơn nữa, mấy đàn ông đó tuổi cũng nhỏ .”
…
Trong khi đám đông vẫn mải mê bàn tán về chủ nhân căn biệt thự và những “vị khách bí ẩn” , cảnh sát tiến hành khám nghiệm bên trong.
Khi đến tầng hầm, họ phát hiện nơi đó tối om, mùi nến và nhang cháy lan khắp khí. Dưới sàn, tro hương trộn lẫn với m.á.u khô, vẽ thành những ký tự kỳ quái như bùa chú.
Viên cảnh sát dày dạn kinh nghiệm lập tức lệnh cho bộ đội rút khỏi hiện trường, đồng thời gọi điện báo cho tổ chuyên án đặc biệt.
Chỉ đầy nửa tiếng , đội chuyên án mặt.
Vừa bước tầng hầm, ai nấy đều cảm nhận một luồng âm khí lạnh lẽo còn sót .
Sau khi quan sát xung quanh một lượt, một lên tiếng hỏi:
“Người ?”
Cảnh sát vội đáp:
“Vẫn đang ở đại sảnh.”
Người của tổ chuyên án lập tức lên lầu. Trong đại sảnh, một t.h.i t.h.ể phụ nữ sấp nền nhà. Da mặt cô chuyển sang màu xám bệch, ngũ quan méo mó, tư thế cứng đờ và vặn vẹo, ánh mắt mở to thẳng cửa — trông như thể cố gắng bỏ chạy trong giây phút cuối cùng.
Thành viên tổ chuyên án bước lên, liếc qua một cái khẽ gật đầu:
“Yên tâm, c.h.ế.t do phản phệ. Thuộc dạng tự sát. Thi thể sẽ do chúng xử lý.”
Nghe , cảnh sát phụ trách hiện trường mới yên tâm, lập tức bắt đầu việc theo quy trình. Chỉ trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, vụ việc khép .
So với t.h.ả.m án diệt môn của gia đình ba nhà họ Phùng, cái c.h.ế.t của phụ nữ vẻ lặng lẽ như nước lã.
Thế nhưng, trong phòng livestream, khi xem lời của Khương Nhất, ai nấy đều cảm thấy hả hê.
Bởi lẽ, loại tà sư hại như — đáng lẽ sớm c.h.ế.t mới đúng!
Giữa lúc đang vỗ tay tán thưởng, một fan tinh mắt bỗng nhận phông nền phía Khương Nhất còn là đạo quán quen thuộc nữa, lập tức đoán — cô trở về nhà họ Cơ.
Thế là họ bắt đầu tò mò, các đầu bếp ngự thiện chuẩn món ngon gì cho vị tiểu thư . Họ nhận nhiều tên món ăn mà từng đến, chứ đừng là nếm thử.
Khương Nhất cũng hề keo kiệt, ngược hòa đồng như những bạn cũ, trò chuyện cùng họ về các món ăn . Điều đó khiến những mới tham gia chút băn khoăn.
Bây giờ mạng đều thiết như ? Khương Nhất khoe của trắng trợn đến thế, tự mãn đến mà chẳng ai ném đá? Trái , còn tỏ khiêm tốn học hỏi nữa chứ.
ai cũng hiểu rõ, Khương Nhất đang khoe khoang. Cô đơn thuần chỉ là yêu ẩm thực. Với cô, dù là quán vỉa hè Mãn Hán Toàn Tịch, tất cả đều là tinh hoa của ăn uống, phân sang hèn.
Vì thế, họ những thấy khó chịu, mà còn cảm thấy mở rộng tầm mắt nhờ Khương Nhất.
Chẳng bao lâu , ngoài những gì Khương Nhất chia sẻ, mạng còn xuất hiện nhiều bài giới thiệu ẩm thực từ khắp nơi. Một những bức ảnh liền đặt vài món giao tận nơi bữa khuya.
Khương Nhất cũng kích thích đến mức chịu nổi. Cô nhanh chóng phát xong lì xì may mắn (Fu Bao), cũng tìm cho chút gì đó ngon miệng.
Không ngờ, câu chuyện của cầu cứu đầu tiên gay cấn đến khó tin.
"Đại sư, xin chị giúp em!"
Chỉ thấy một cô bé chừng bảy, tám tuổi xuất hiện ống kính, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng hiện rõ.
Khương Nhất ngây nửa giây, cất giọng:
"Chào em, em gái cần giúp gì ?"
Giọng cô bé dồn dập, mang theo vẻ hoảng loạn:
"Em cần một lá Thuấn Di Phù — bùa Dịch Chuyển Tức Thời! Em rời ! Xin chị giúp em!"
Chính vì thế, càng cảm thấy kỳ lạ. Một đứa trẻ chỉ tầm bảy, tám tuổi, cần đến bùa dịch chuyển tức thời?
Khi còn kịp hiểu chuyện gì, một bình luận bật màn hình:
【Không bắt cóc chứ?】
Vừa thấy dòng chữ , tim tất cả khán giả trong phòng livestream như siết .
【Ôi trời! Không thể nào!】
【Rất khả năng đó! Nếu , con bé cần bùa dịch chuyển gì? Chắc chắn là trốn thoát!】
【Đại sư, mau cứu !】
【 , cái nhất định cứu!】
...
Thế nhưng, khi quan sát kỹ tướng mạo của cô bé, Khương Nhất nghĩ rằng đó là trường hợp bắt cóc.