lúc , cầu cứu trong camera thấy Khương Nhất mãi gì, thậm chí sắc mặt còn đổi, cô khỏi chút lo lắng:
“Đại sư...”
Khương Nhất lập tức hồn mới nhớ đang livestream, cô liền thản nhiên :
“Vậy thì việc cô sốt cao như thế là chuyện bình thường.”
Sắc mặt Kiều Mạt trở nên hoảng hốt:
“Vậy... Đại sư, ?”
Khương Nhất nhẹ nhàng đáp:
“Cứ sốt , sốt đến c.h.ế.t thì thôi.”
Lời khiến Kiều Mạt vô cùng lo lắng:
“Đừng mà, đừng mà, Đại sư... sai , thực sự sai ... Xin cứu ...”
Khương Nhất dứt khoát từ chối lời cầu cứu của cô :
“Không cứu , cái mặt mũi lớn đến mức thể khiến Thần linh lời .”
Kiều Mạt vẫn biện minh cho :
“ mà... nhưng mà...”
Tuy nhiên, Khương Nhất thẳng:
“Cô cũng đừng hại khác nữa, chuyện họ giải quyết , ngược còn phản phệ, nên cô cứ yên tĩnh .”
Kiều Mạt lời liền hiểu vì mấy vị đại sư đó gặp các tình huống bất thường.
Hóa là phản phệ.
theo đó là nỗi hoảng loạn lớn hơn.
“Không... ... Đại sư, sai , thực sự sai ... Cầu xin ... dám nữa, thề dám nữa... chỉ xem những cuốn tiểu thuyết đó và đầu óc nhất thời nóng lên nên mới dùng cái trò đó để chơi đùa thôi.”
Kết quả Khương Nhất thấu ngay:
“Cô thể chỉ là chơi đùa, cô chắc chắn cầu xin nhiều .”
Điều khiến Kiều Mạt lập tức chột :
“Cô... cô ...”
Khương Nhất khẳng định chắc chắn:
“Bởi vì Thần linh rảnh rỗi như cô .”
Kiều Mạt nghẹn lời nhỏ giọng giải thích cho bản :
“ chỉ là bắt chước trò đùa thôi, nữ chính trong tiểu thuyết cầu xin hơn một trăm , nghĩ cầu bảy mươi ...”
Mọi xong, khỏi xôn xao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-qua-chuan-quoc-gia-moi-ta-roi-nui-zmpk/chuong-1424-xin-loi-toi-khong-giup-duoc-co.html.]
【Hơn bảy mươi ? Sức lực của cô thật đáng nể.】
【Có chút sức lực , chi bằng thêm kiếm tiền, tìm một trai trẻ trai nào đó còn hơn!】
【 là rảnh rỗi sinh nông nổi.】
【Quả nhiên nên ăn quá no, nếu sẽ tự tìm chuyện .】
【Cạn lời! Không phân biệt tiểu thuyết và thực tế ?】
...
Khương Nhất cô xong thì cạn lời:
“Cầu xin mấy thì sẽ sốt bấy nhiêu ngày, cô tự lo lấy .”
Kiều Mạt lập tức cuống lên:
“Vậy chẳng lẽ còn sốt thêm một tháng nữa ?!”
Vừa nghĩ đến sự khó chịu và dày vò trong suốt thời gian qua, giọng cô mang theo vài phần nức nở:
“Đại sư, sai ! thực sự sai ! xin lạy , cầu xin cứu , thực sự chịu nổi nữa!”
Nói cô thật sự quỳ giường và chắp tay cầu khẩn.
Khương Nhất lạnh một tiếng:
“Lúc cô chơi đùa chẳng vui vẻ ?”
Kiều Mạt lóc liên tục cầu xin:
“ , thực sự sai , dám nữa, tuyệt đối dám nữa, đều cuốn tiểu thuyết đó hại, là tiểu thuyết hại , vô tội!”
Khương Nhất thấy đến nước cô vẫn còn đổ cho tiểu thuyết, cô bật vì tức:
“Cô là trẻ vị thành niên , đầu óc của , một cuốn tiểu thuyết mà cũng tin là thật?!”
Kiều Mạt mắng thì dám lên tiếng, chỉ cúi gằm mặt xuống.
Khương Nhất đó nghiêm giọng nhắc nhở:
“Cô Kiều, cô thể tin nhưng bất kính.”
Kiều Mạt dạy dỗ liền ngoan ngoãn như một đứa trẻ ba tuổi và liên tục gật đầu:
“Đại sư, thực sự !”
dù như , Khương Nhất vẫn từ chối:
“Bất kể cô thì chuyện cũng giúp cô.”
Lời khiến sắc mặt Kiều Mạt trắng bệch.