Vừa nhà, Cố Ninh vung tay kết ấn, tạo kết giới bao phủ bộ gian.
Cố Trạch lập tức hiểu chuyện, chẳng chờ chị tay mà quỳ thẳng xuống mặt cô, đôi mắt long lanh trông mong.
"Chị ơi, tha cho em mà!"
Mộng Vân Thường
Cố Ninh đáp, quanh cô bất ngờ bùng lên sức mạnh Hồng Hoang vô tận. Đôi mắt đen láy hóa thành màu bạc rực rỡ.
Cô vươn tay túm lấy cổ áo Cố Trạch, nhấc bổng khỏi mặt đất.
"Mày hiểu lời chị ? Trước đó chị dặn gì?"
Cố Trạch căng thẳng, né tránh ánh mắt của chị, giọng chút lắp bắp.
"Chị ơi, em…"
Cậu dám tiếp, chỉ sợ chị đuổi nữa.
Cố Ninh nheo mắt, giọng trầm xuống.
"A Trạch, nhóc trách nhiệm của là gì ? Một kẻ đồng sở hữu thiên địa, chủ nhân Thiên Đạo một phương mà chạy lung tung như ?"
Cô thở dài, bất đắc dĩ buông tay, xoa xoa thái dương như đang kiềm chế cơn đau đầu.
"Giờ về ngay cho chị, nếu —"
"Chị ơi, e rằng tạm thời em về ."
Lời của Cố Trạch cắt ngang câu dọa nạt của Cố Ninh.
Cô lập tức sững , ánh mắt sắc bén chằm chằm , thở cũng trầm xuống.
"Tại ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/138.html.]
Cố Trạch nuốt nước bọt, giọng nhỏ dần.
"Sau khi chị biến mất, đám đó nhốt em Hư Không Vô Vọng. bọn họ dám gì em, vì dấu vết chị để vẫn còn, nên họ vẫn dè chừng."
Cậu ngừng một chút, cẩn thận quan sát sắc mặt Cố Ninh mới tiếp:
"Em sợ họ tìm cách lợi dụng pháp tắc thời gian để đối phó chị… Vậy nên em nghĩ một phương án khác."
"Em dùng tất cả lực lượng pháp tắc chị để em, cộng thêm thể của em, phong ấn chính Hư Không Vô Vọng. Còn bây giờ, em chỉ là một sợi thần phách rơi xuống cơ thể thiếu niên thôi."
Cố Trạch cúi thấp đầu, giọng lí nhí như muỗi kêu.
"Nếu về, trừ khi chị cùng em, thu hồi lực lượng của , thì em mới thể phá vỡ phong ấn."
Không khí bỗng trở nên ngột ngạt.
Cố Trạch len lén ngước chị, phát hiện sắc mặt cô càng lúc càng đáng sợ.
Ôi … tiêu đời …
"Mày nghĩ bọn họ bản lĩnh tìm tung tích của chị ư?"
Giọng Cố Ninh bình thản, nhưng trong đáy mắt ẩn chứa một tia lạnh lùng.
"Chỉ cần chị , sẽ ai thể tìm chị. Mày còn nhớ tại ban đầu chị rời khỏi Vọng Hư ?"
Cô ghế sô pha, thu hồi sức mạnh đang bao bọc quanh . Đôi mắt bạc dần dần chuyển về màu đen như cũ, vẻ mặt thoáng hiện lên chút phức tạp khó diễn tả.
"Em , chị."
Làm Cố Trạch thể nhớ.
Sau chuyện năm đó, chị gái như biến thành một con khác, một lòng rời khỏi Vọng Hư.