Cố Trạch thừa cơ ghé tai Cố Ninh, thấp giọng hỏi: "Em sai ?"
"Không hẳn, nhưng cách em thì thẳng quá."
Cậu gãi đầu: "Thế chị quan tâm đến dì Lý ?"
Cố Ninh lười biếng tựa sofa, giọng nhàn nhạt: "Do một hồn ma nhờ vả thôi. Chị chỉ thỉnh thoảng về thăm bà , trò chuyện ăn uống, gì to tát cả."
Nói đến đây, ánh mắt cô khẽ liếc về phía gian bếp, giọng điệu mang theo chút ý : " theo tình hình hiện tại, lẽ chẳng bao lâu nữa dì sẽ cần chị quan tâm nữa ."
Cố Trạch nhướng mày, định hỏi thêm thì thấy Lý và đàn ông lượt bưng món ăn bàn.
"Món cuối cùng đây!"
Nhìn bàn ăn đầy ắp món ngon, Vương Đào vui vẻ xuống đối diện hai chị em.
"Tiểu Ninh, Tiểu Trạch, để dì giới thiệu nhé. Đây là bạn của dì, cứ gọi là chú Vương Đào."
Sau đó, Lý sang đàn ông, mỉm : "Vương Đào, để em giới thiệu, đây là Tiểu Ninh, là bạn của con gái em, bây giờ cũng coi như con gái của em luôn. Còn đây là em trai cô , Tiểu Trạch."
"Chào chú Vương Đào."
Cố Ninh gật đầu chào hỏi.
Mộng Vân Thường
"Chào cháu."
Vương Đào cũng lịch sự gật đầu .
Cố Trạch híp mắt, giọng điệu thiện: "Chú Vương Đào ? Cháu là Cố Trạch, chú cứ gọi cháu là Tiểu Trạch ."
trong lòng thầm than thở—xuống trần gian còn chuyện lễ phép thế , thật phiền phức!
"Thôi nào, ăn chuyện , thì thức ăn nguội mất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/211.html.]
Vương Đào vui vẻ mời hai chị em dùng bữa, trông chẳng khác gì chủ nhà thực thụ.
Cố Ninh và Cố Trạch liếc khách sáo mà cầm đũa lên ăn.
Bữa cơm diễn trong khí đầm ấm.
Đến một lúc, Vương Đào đột nhiên gắp một chiếc đùi gà đặt bát của Lý, dịu dàng :
"Tiểu Lý, em ăn nhiều . Đợt vì chuyện của con gái em mà em gầy ít, giờ chuyện qua , chăm sóc bản nữa chứ."
Ông múc thêm canh gà, đặt mặt bà: "Uống chút canh , bổ dưỡng lắm đấy."
Bàn tay Lý khựng đôi đũa, khuôn mặt thoáng ửng hồng, nên từ chối nhận lấy.
Cố Trạch lặng lẽ ngẩng đầu, trông mà phát ngán—cảm giác như ép xem cảnh lãng mạn !
Trong khi đó, Cố Ninh chỉ chuyên tâm ăn uống, bận tâm đến bầu khí ấm áp xung quanh.
Mẹ Lý thấy bát của sắp đầy ắp, vội vàng đưa tay ngăn , chút ngại ngùng :
“Đủ , đủ , đừng gắp nữa, cũng ăn .”
Bà liếc mắt hiệu, giọng thấp xuống một chút:
“Bọn trẻ đang kìa.”
Vương Đào lúc mới sực nhớ , chút lúng túng thu đũa .
Cố Trạch thấy cảnh , hì hì châm chọc:
“Chú Vương Đào đối xử với dì Lý thật đấy, còn tưởng hai là vợ chồng nữa cơ.”
“Khụ khụ...”