Khoảnh khắc ánh mắt hai chạm , Cố Ninh ngạc nhiên. Khuôn mặt tinh tế đến mức còn hơn cả phụ nữ, đặc biệt là đôi mắt đen sâu thẳm, như chứa đựng điều gì đó thể diễn tả bằng lời.
Người ... thú vị.
Một cơ thể, hai linh hồn.
Cố Ninh khẽ cong môi: "Vậy nhé. Anh Phi, thể sắp xếp dụng cụ nấu ăn ? đích xem nấu."
Tưởng Vân Phi nhún vai, : "Không thành vấn đề. Mấy khác xuống , chuẩn nguyên liệu và dụng cụ mang lên."
Quản lý sững sờ, nhưng nhanh chóng đáp: "Vâng, xin quý vị chờ một chút, sẽ gọi chuẩn ngay."
Nói xong, dẫn đám mỹ nam mỹ nữ rời khỏi, để trong phòng bốn .
Cố Trạch một góc, thản nhiên mở nắp chai rượu, uống từng ngụm nhỏ. Cậu hiểu ý định của chị , nên cũng buồn để tâm nữa.
Tưởng Vân Phi ngả ghế, tháo cà vạt, nhấc một chai rượu lên uống trực tiếp.
"Tiểu Trạch, nào, cạn ly!"
Cố Trạch lười biếng nâng ly, nhẹ nhàng cụng với chai rượu của Tưởng Vân Phi uống cạn.
Tưởng Vân Phi bật , uống hết chai rượu trong tay, trêu chọc: "Tiểu Trạch, nếu em cứ nhấp từng ly thế , bao giờ mới uống hết đống rượu ?"
Cố Trạch lắc nhẹ ly rượu trong tay, ánh mắt lấp lánh: "Anh Phi thách đấu ?"
Dù uống sạch rượu trong phòng, cũng sẽ say. mà uống nhiều thì đầy bụng, khó chịu.
Tưởng Vân Phi , sững , đó lớn: "Haha, sợ em sẽ đánh gục!"
Anh tự tin tửu lượng của , dù ngàn chén say, nhưng so với nhóc trông vẻ yếu ớt , vẫn nắm chắc phần thắng.
Cố Trạch nhạt: "Vậy thì thử xem, ai đánh gục ai."
Mộng Vân Thường
Nói xong, đặt ly xuống, dứt khoát cầm lấy chai rượu uống trực tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/220.html.]
Tưởng Vân Phi cũng chịu thua, ngửa đầu uống ừng ực.
Cố Ninh hai so tửu lượng, khẽ nhíu mày, cảm thấy cực kỳ nhàm chán.
Cố Trạch thể đánh gục, mà Tưởng Vân Phi thì tin điều đó, cứ cố chấp thách đấu. Một trận đấu cân sức.
Cô bận tâm đến họ nữa.
Cố Ninh nhấc ly rượu lên, về phía mỹ nam đối diện, nhàn nhạt : "Đến đây , cùng uống vài ly."
“Dạ… ạ…”
Cậu thiếu niên gương mặt thanh tú rụt rè xuống bên cạnh Cố Ninh, cẩn thận rót rượu ly của cô.
“Chị, mời chị.”
Giọng nhẹ như gió thoảng, bàn tay cầm ly rượu run, nhưng từ đầu đến cuối dám thẳng mắt cô.
Cố Ninh nhận lấy, khẽ nhấp một ngụm, lười biếng tựa ghế sofa, ánh mắt mang theo chút hứng thú quan sát thiếu niên.
“Cậu bé, tên là gì?”
Thiếu niên , cả giật nảy, khuôn mặt tái nhợt bỗng đỏ bừng lên vì hổ.
“Em… em là bé, em mười tám tuổi ! Người lớn !”
Cậu vội vã phản bác, nhưng giọng điệu chẳng chút thuyết phục nào.
Cố Ninh phì , nhẹ xoay ly rượu trong tay:
“Được , lớn, cho xem, tên là gì?”
Thiếu niên nuốt khan, lưng thẳng đơ, hai tay vô thức siết c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, trông căng thẳng đến mức thể bật dậy chạy bất cứ lúc nào.
“Em… em tên là Nguyệt Ly.”