Linh Chủ Thiện Ác sững , trong lòng chút bối rối. Yêu Thần rốt cuộc mối thù sâu đậm thế nào với Thần Tộc mà mở miệng đòi g.i.ế.c ? thôi, rảnh để quan tâm đến điều đó.
Hắn lấy một chiếc trâm ngọc và tiếp tục giả giọng Thần Tộc:
" , đến để báo cho Điện hạ Dạ Minh một chuyện mà ngài chắc chắn sẽ hứng thú. Ngài nhận chiếc trâm ngọc ?"
Chiếc trâm ngọc đính hạt đậu đỏ xuất hiện, con ngươi Dạ Minh lập tức co rút.
Đôi mắt đen thẳm trong khoảnh khắc hóa thành yêu đồng đỏ rực, sát khí bùng lên mạnh mẽ. Anh lao đến mặt Linh Chủ Thiện Ác, siết chặt cổ , giọng mang theo lửa giận ngùn ngụt.
"Sao ngươi chiếc trâm của A Nghiên?! Đây là thứ tặng cho cô !"
Linh Chủ Thiện Ác kinh ngạc sức mạnh của Dạ Minh. điều bối rối hơn chính là khí tức tỏa từ Yêu Thần…
Rất quen thuộc…
Hắn dám tin suy đoán trong đầu .
Không thể nào… Không thể nào…
Linh Chủ Thiện Ác còn đang rối bời, Dạ Minh giật lấy chiếc trâm ngọc từ tay .
Anh siết chặt nó, đôi tay run rẩy ngừng. Khí tức trâm chính là của A Nghiên!
"A Nghiên… A Nghiên…"
Yêu đồng đỏ thẫm ánh lên nước mắt, hạt đậu đỏ trâm ngọc bỗng phát sáng nhè nhẹ, như thể đang cảm ứng với sở hữu.
Linh Chủ Thiện Ác nhướng mày cảnh tượng mắt, khóe môi khẽ nhếch.
"Sao nào? Điện hạ Dạ Minh còn g.i.ế.c nữa ? Nếu g.i.ế.c , ngài sẽ bao giờ sự thật về chủ nhân của chiếc trâm . Ngài nghĩ sự lựa chọn ?"
Dạ Minh buông cổ , đôi mắt đỏ rực tràn đầy sát ý vẫn dán chặt lên .
Linh Chủ Thiện Ác xoa cổ, bĩu môi đầy khó chịu. Nếu vì tránh rắc rối cho đại nhân ngài, sớm dạy cho Yêu Thần ngạo mạn một bài học.
"Nói hết những gì ngươi ! Nếu dám lừa , ngại rút thần hồn ngươi ném Sông U Minh!"
Dạ Minh hít sâu một , yêu khí cuồn cuộn tỏa khiến gian xung quanh lạnh buốt.
Linh Chủ Thiện Ác bật .
"Điện hạ Yêu Thần, nếu chân tướng, tự đến cấm địa Thần Tộc ."
Dứt lời, xoay biến mất bóng tối.
Dạ Minh tay, nhưng muộn.
"Chết tiệt!"
Anh nghiến răng, lòng rối bời.
Chiếc trâm đúng là của A Nghiên… rõ ràng năm đó tận mắt thấy cô thần hồn tiêu tán!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/332.html.]
Không thể nào…
Chẳng lẽ…
Cô vẫn còn sống?
Dạ Minh nắm chặt chiếc trâm, yêu đồng ánh lên vẻ kiên định.
"A Nghiên… dù đây là thật chỉ là một cái bẫy… chỉ cần một phần nghìn hy vọng, cũng sẽ bỏ cuộc."
…
Cùng lúc đó, tại một thung lũng chìm trong màn sương huyền ảo, một thiếu niên mặc lễ phục cao cấp vội vàng xuyên qua tầng tầng kết giới, bay về phía căn nhà tre sâu nhất trong thung lũng.
"Tộc trưởng! Tộc trưởng!"
Tiếng gọi gấp gáp vang vọng khắp gian.
Một lão giả tóc trắng như tuyết bước khỏi nhà tre, vẻ mặt hài lòng.
"Tiểu Thất, chuyện gì nữa? Không bảo ở Nhân Giới theo dõi Yêu Thần lúc nơi ?"
Thiếu niên tên Tiểu Thất thở hổn hển, mặt đỏ bừng vì gấp gáp.
"Tộc trưởng… … chuyện quan trọng!"
Một giọng trầm xen , mang theo ý :
"Tiểu Thất, về định kể mấy chuyện vặt vãnh của Nhân Giới ?"
Một đàn ông mặc áo dài trắng, tóc đen búi lên đơn giản bằng trâm gỗ, ung dung bước từ phía lão giả.
Tiểu Thất ngẩng đầu, lập tức mừng rỡ hành lễ.
"Thần Đế đại nhân! Tiểu Thất bái kiến Thần Đế đại nhân!"
Thần Đế mỉm :
"Không cần đa lễ, bây giờ Thần Tộc còn nhiều quy tắc như ."
"Không !" Tiểu Thất vội xua tay. "Dù bây giờ Thần Tộc khác xưa, nhưng lễ thể bỏ. Nếu cha gặp Thần Đế đại nhân mà hành lễ, họ sẽ treo lên đánh đòn!"
Thần Đế bật , lắc đầu.
Lão tộc trưởng nhíu mày.
"Thôi , nhanh, về đây chuyện gì?"
Mộng Vân Thường
Tiểu Thất nuốt nước bọt, ánh mắt sáng rực.
"Lần thật sự tin tức quan trọng! Chắc chắn sẽ khiến các ngài kinh ngạc!"
Tộc trưởng nghiêm giọng:
"Liên quan đến Yêu Thần ?"