Nếu can thiệp, trái đất sẽ nhấn chìm trong đại dương, đúng như kế hoạch của Lam Ngạn.
nếu cô tay ngăn cản, sinh vật biển sẽ thất vọng về cô.
Cô thiên vị bất kỳ ai. Cô chỉ cứu tất cả bọn họ.
"A Ngạn, hiểu nỗi đau của ."
Cố Ninh mặt Lam Ngạn, ánh mắt bình tĩnh .
" thể vì những tổn thương do con gây mà trút giận lên cả hành tinh ."
Giọng cô nhanh chậm, mang theo một sự kiên định thể lay chuyển.
"Những đau đớn chịu đựng, ngăn trả cho họ. sẽ để tùy tiện dùng sức mạnh của đại dương để nhấn chìm cả thế giới . Anh rõ điều đó."
Lam Ngạn lạnh, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.
"Ôi... Chủ nhân của ! Ngài lúc nào cũng công bằng đến đáng sợ."
Anh chằm chằm Cố Ninh, giọng đầy mỉa mai.
"Ngài rõ đây là của loài , mà vẫn bảo vệ họ. Vì ? Vì họ là giống loài do ngài tạo , ngài ban cho thất tình lục dục?"
Giọng Lam Ngạn dần trở nên sắc bén hơn.
Mộng Vân Thường
"Vậy còn chúng , những sinh vật biển thì ?!"
"Đại dương chiếm đến bảy mươi phần trăm diện tích trái đất! Ngài đáy biển sâu bao nhiêu sinh mệnh ? Ngài bọn họ chịu đựng những gì ?"
" cần ngài thương hại. chỉ công bằng! ngài thì ? Ngài công bằng ?"
Lam Ngạn siết chặt nắm tay, từng lời như d.a.o cứa lòng biển.
"Lý trí của ngài luôn thắng thế. Ngài thứ từ một góc độ cao hơn, chỉ quan tâm đến việc duy trì cân bằng thế giới."
" thì ."
" ngài, vĩ đại như ngài! chỉ là chủ nhân của biển cả, là Hải Thần của dân tộc ! bảo vệ bọn họ!"
Lời của Lam Ngạn vang vọng giữa biển trời. Anh chằm chằm Cố Ninh, chờ đợi phản ứng của cô.
Cố Ninh hề tỏ d.a.o động.
Đôi mắt cô dần chuyển sang màu bạc, xuyên qua lớp sóng dữ dội, bình tĩnh như một vị thần tối cao đang phán xét thế gian.
"A Ngạn."
Cô chậm rãi mở miệng.
"Nếu cho rằng đang đúng, thì cứ ."
Giọng cô nhẹ, nhưng mang theo sức nặng khó lường.
" cho —đại dương và con vốn dĩ tạo thành một vòng cân bằng lẫn . Nếu còn con , đại dương cũng sẽ tồn tại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/360.html.]
Cô thẳng đôi mắt xanh thẳm của Lam Ngạn, giọng trầm thấp:
"Anh luôn miệng rằng vì dân tộc , còn nhớ lời hứa với bọn họ năm xưa ?"
"..."
Lam Ngạn khựng .
Hồi ức xa xôi chợt ùa về.
Ngày trái đất mới hình thành, Cố Ninh tạo , ban cho sức mạnh và trách nhiệm quản lý đại dương.
Khi đó, từng quỳ mặt cô, thề rằng—
"Sẽ mãi mãi tuân thủ quy tắc của trái đất, sống cùng trái đất, bảo vệ sự cân bằng của thế giới ."
bây giờ hủy diệt bộ loài . Điều đó chẳng đang ngược quy tắc mà chính thề giữ gìn ?
" bao giờ quên lời hứa đó!"
Lam Ngạn nghiến răng, ánh mắt như thiêu đốt.
"Điều kiện là con tôn trọng chúng !"
" bây giờ thì ?! Con , yêu ma, quái vật—tất cả bọn họ đều coi đại dương là bãi rác! Họ hủy hoại nơi ! Họ g.i.ế.c hại sinh vật biển!"
"Vậy vì tiếp tục chịu đựng?!"
"A Ngạn."
Cố Ninh thở dài, bằng ánh mắt phức tạp.
"Nếu giận, thể với ."
thể hủy diệt tất cả chỉ vì cơn giận của .
Cố Ninh chợt cảm thấy mệt mỏi.
Sao lúc tạo bọn họ, cô giải thích rõ ràng hơn?
Rằng họ sinh là vì trái đất. Đã là một phần của thế giới , thì tuân theo quy tắc của nó. Không thể để tình cảm cá nhân chi phối.
Đây cũng chính là lý do cô đặt nhiều quy tắc.
Không chỉ trái đất mà cả vũ trụ — thứ đều tuân theo luật nhân quả.
Phải công bằng.
Có sinh thì hủy diệt.
Có thiện thì ác.
Có khởi đầu thì kết thúc.
Cô tạo thứ, chỉ mong rằng thế giới thể vận hành hơn.